SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 55

dặn cô về người mới đến và cô chỉ cho anh cách trải cái túi ngủ bằng vải len
kẻ ô vuông. Để ý thấy cô làm việc rất thành thạo, Joe hỏi: “Ở London cô làm
gì?”

“Chẳng làm gì cả. Cha em là chủ nhà băng, ông ấy không bao giờ để em

phải thiếu thốn. Ông ấy thích đi cắm trại và dạy em cách đối phó với mọi
tình huống.”

“Cô ở đây lâu chưa?”
“Như mọi người thôi. Đến đây định ở mười lăm ngày. Khóc nức nở khi

máy bay tới đưa em về. Jean-Victor cũng có mặt ở sân bay và anh ấy bảo:
‘Tại sao lại về ?’ Thế là em đã ở đây được gần một năm rồi.”

“Jean-Victor là người nước nào?”

“Cha mẹ là người Ý. Lugano, thành phố Ý nằm sát phía Nam Thụy Sĩ.

Tên thật anh ấy là Luigi hay Fettucini hay gì đó. Anh ấy cho rằng tên Pháp
thì đỡ phải giải thích dài dòng. Có một ít tiền nhà gửi cho... nhúng tay vào
nhiều việc ở đây. Bọn em cũng không rõ anh ấy kiếm sống bằng cách nào.
Chắc là bán cần sa. Em biết anh ấy có mối quan hệ ở Tangier. Anh có muốn
một điếu không?”

“Tôi không khoái cần sa.”
“Bọn em cũng không. Nếu có cuộc liên hoan vui vẻ, bọn em chuyền tay

nhau - để hòa đồng. Còn không thì bọn em cũng quên luôn hàng tuần liền.”

Joe trải túi ngủ của anh người Đức ra và nhìn Sandra khéo léo lót báo

cùng mấy tấm chăn cũ xuống dưới cho êm. “Em phải ngủ trong cái túi này
mất ba tuần, rồi anh Jean-Victor mới cho em lên giường anh ấy.” Cô nói.
“Tất nhiên hồi đó anh ấy ngủ với một cô người Bỉ, và em phải chờ đến lượt
mình.”

Joe chui vào túi và gần như thiếp đi ngay lập tức, nhưng anh vẫn lờ mờ

nhận thấy trước khi lên giường Sandra còn hôn nhẹ lên trán anh, như một
người mẹ, và gần sáng, anh mới bị đánh thức khi Ingrid và Suzanne đi làm
về. Họ cởi quần áo một cách tự nhiên, chuẩn bị đi ngủ, và khi thấy anh đã
thức dậy, họ tán chuyện với anh một lúc. “Có một người đàn ông trong nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.