SAY NGỦ - Trang 126

— Ừ, sẽ chẳng sao đâu! Haru vẫn để nguyên cái cằm thon nhỏ của mình tì

lên đầu gối như thế mà gật đầu, bình thản mà cũng rất mạnh mẽ.

Tôi cùng Mizuo rời khỏi quán của Tanaka khi trời đã tờ mờ sáng. Vừa đi,

tôi vừa hỏi:

— Anh này, thực ra em… em đã ngất đi bao lâu vậy?

— Gần hai tiếng! Anh cứ vừa uống vừa đợi em, say nhũn rồi đây này!

Lẩn vào trong những góc phố vắng tanh không một bóng người, tiếng

Mizuo nghe lại càng ngân vang.

— Vậy à. Đến mức thế kia á?

Tôi thoáng ngạc nhiên vì thời gian tôi gặp Haru chỉ là trong chốc lát.

Nhưng dù sao, tôi vẫn cảm thấy lòng mình hoàn toàn thư thái. Ánh trăng
sáng và những ngôi sao kia hiện lên thật rõ nét, như vừa được gột rửa bóng
loáng sau bao nhiêu năm. Tôi cảm thấy phấn chấn với ngay cả việc đi bộ
này.

Haru, khúc ca của các thiên thần, người tí hon, sứ giả của những linh hồn,

Haru…

— Hữu hiệu đấy chứ! Ấy là nếu em cảm thấy trong người sáng láng hẳn

ra…

Chợt Mizuo lên tiếng và đưa tay quàng lấy vai tôi.

— Giờ thì em đừng suy nghĩ gì nữa nhé!

Tôi chỉ im lặng gật đầu.

Liệu có phải việc tôi uống say mỗi tối cũng chỉ là ngẫu nhiên?

Liệu có phải khúc ca tuyệt vời đó là lời Haru gọi tôi thật?

Tôi vừa mới từ thế giới nào về vậy?

Anh chàng tí hon kia là người như thế nào? Tại sao anh ta lại có thể làm

được điều đó. Liệu đó có đúng là Haru, người đã không còn trên đời này nữa
hay đó chỉ là một màn kịch trong chính cõi tâm hồn tôi? Haru đã đi xa, còn
tôi thì ở lại đây như thế đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.