SAY NGỦ - Trang 127

Nhưng vượt qua tất cả những điều bí mật ấy, làn gió buổi đêm khoáng đạt

gột rửa tâm hồn tôi.

— Chẳng hiểu sao em cứ có cảm giác từ mai trở đi mình sẽ uống ít hơn.

Chắc vì em cố ý như thế! Tôi nói. Em cứ nghĩ mãi như thế thôi.

— Chắc chắn là “thời kỳ” đó đang tới gần đấy! Mizuo cười.

Liệu có phải trong con người Mizuo, tất cả đều là những “thời kỳ” không

nhỉ? Kể cả tình cảm đối với tôi, kể cả việc ở bên tôi.

Liệu có phải quá dịu hiền lại chính là vì quá lạnh lùng?

Tôi hoàn toàn không thể hiểu được câu chuyện vừa xảy ra, và nếu yêu

nhiều hơn mức này thì có lẽ tôi sẽ trở nên trong suốt mất.

Trong cuộc sống vừa sắp sửa khởi đầu này, không biết hai chúng tôi rồi sẽ

ra sao.

Nhưng…

Tôi cứ có cảm giác như nét mặt tươi cười của Mizuo tiến thẳng vào trái

tim tôi, giống hệt với màn đêm lạnh tuyệt đẹp này. Cứ như những gì chúng
tôi cùng trải qua đêm nay và những gì đã qua yên ả là một báu vật đang tỏa
sáng trong tay tôi vậy. Giống như hồi ấy, hồi tôi ở cùng với Haru.

Và tôi hiểu rõ, dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không còn nghe thấy tiếng hát

trong trẻo đến mức sững sờ ấy nữa. Đó là điều duy nhất làm tôi chán ngán.

Sự yên tâm ấy, sự ngọt ngào ấy, sự dịu hiền ấy. “Thật tuyệt vời!”, có lẽ tôi

sẽ nghĩ như thế mỗi lần nhìn ngắm lá cây xanh trong vườn lấp loáng sáng,
và có lẽ tôi sẽ nhớ ngay đoạn chót của giai điệu nhẹ nhàng ấy, lần tìm theo
nó như thể đuổi theo một mùi hương quyến rũ.

Rồi tới một lúc tôi sẽ không còn nhớ ra được một chút gì nữa và chẳng

bao lâu sau sẽ dần quên đi.

Bước đi với đôi tay Mizuo quàng trên vai tôi biết rõ là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.