SAY NGỦ - Trang 124

vãn được nên chúng tôi lúc nào cũng bồn chồn không yên. Anh chàng kia thì
hầu như không mấy khi ghé về nhà song tôi cũng không còn bận tâm tới
nữa.

— Ngoài trời sấm sét ghê quá! Tôi nói.

Không thể về được nên tôi chẳng còn cách nào hơn ngoài việc bắt chuyện

với Haru và chợt lỡ lên tiếng. Song thật không ngờ là Haru đáp lại lời tôi
một cách rất bình thường.

— Chán nhỉ! Tôi chúa ghét sấm sét!

Haru hơi nhíu nhíu đôi lông mày. Nét mặt của Haru lúc ấy mới gợi cảm

và yếu đuối làm sao, và bao giờ cũng vậy, tôi luôn có cảm giác như mình bị
hút hồn trong giây lát.

— Fumi! Cứu chị!

Một chớp sáng lóe lên và nối tiếp sau đó là một tràng âm thanh dữ dội. Đó

là lần đầu tiên Haru nói với tôi thân thiện như vậy nên tôi nhìn chị hết sức lạ
lùng. Và chị cũng hướng về phía tôi, tủm tỉm cười hệt như một cô bé con.
Tôi đã thấu hiểu. Haru cũng hiểu. Rằng chuyện tình kia đã tới hồi kết, và
như thế tôi và Haru cũng sẽ không còn gặp nhau nữa, rằng chúng tôi đều
biết rõ điều đó.

— Gần lắm đấy! Tôi nói.

Haru lại nói: “Sợ phát khiếp!” một lần nữa rồi rời cửa sổ đi vòng ra sau

lưng tôi làm ra vẻ như ẩn nấp. Chắc hẳn là do mỗi khi trời dông bão thế này,
chị ta lại thấy mình đơn độc chăng.

— Thôi, đừng giả bộ! Chị có sợ hãi gì đâu cơ chứ! Tôi quay lại, nói với

giọng ngán ngẩm thì Haru cười cười.

— Thực ra chị cũng hơi sờ sợ mà!

Như bị lây theo chị, tôi cũng cười. Nét mặt Haru thoáng vẻ ngạc nhiên.

— Này, lúc này đây, bọn mình cũng phần nào hiểu nhau đấy chứ!

— Phải, cũng có thể… Tôi gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.