SAY NGỦ - Trang 122

— Rõ lẩn thẩn! Tôi chỉ cho cô xem thôi mà! Nhìn này, tôi sẽ thò đầu ra

cho cô xem nhé!

Thoắt một cái, Haru thò đầu ra cái thế giới xám xịt bên ngoài. Lập tức,

mái tóc của chị bị gió thổi bồng lên và bắt đầu rối bung dù không hề nghe
thấy một tiếng động nào. Haru cứ thế ngửa cổ lên nhìn và nói:

— Đã có một ngày, tôi và cô, hai người chúng ta cùng ở trong một căn

phòng trong cơn giông tố như thế này rồi nhỉ! Cảm giác y hệt như thế này.
Cô biết không, tôi… tôi đã nhắm chặt mắt lại băng qua cơn gió lốc này đề
tới đây đấy. Để gặp cô một lần nữa. Nếu là để gặp người đàn ông ấy thì chắc
tôi sẽ chẳng tới đâu vì phải vất vả lắm mới tới được đây.

— Tôi cũng thế! Tôi nói. Tôi cứ có cảm giác là mình phải gặp lại chị.

— Là do tôi đã gọi cô đấy! Vì tôi quanh quẩn bên cô từ lâu rồi. Haru nói.

Trông Haru trưởng thành hơn hẳn so với Haru mà tôi đã từng biết đến.

— Tại sao vậy? Tôi hỏi.

— Tôi không biết. Vì khi ở cùng với cô tôi không hề buồn khổ. Những

lúc khác, tôi cũng không buồn bã gì cả nhưng cứ nghĩ đến những chuyện ấy,
tôi lại thấy hình như lúc ở cùng với cô là lúc tôi không thấy buồn khổ nhất.
Lúc đó, ngay cả khi ở trong cơn giông tố ấy, hình như tôi vẫn cảm giác
muốn được hôn cô.

Haru nói, nét mặt chẳng bộc lộ một điều gì.

— Tôi vui sướng lắm!

Tôi nói mà lòng buồn khôn xiết. Khoảng không xám xịt bên ngoài quá đỗi

nặng nề, nhìn mái tóc Haru rối tung trong gió tôi bỗng hiểu ra rằng quá khứ
đã xa xôi đến nhường nào. Hơn cả khoảng cách với cái chết, hơn cả cái
khoảng trống không bao giờ có thể lấp kín được giữa con người với con
người.

— Haru! Tôi gọi tên chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.