SAY NGỦ - Trang 121

Quá kinh ngạc, tôi không thốt được nên lời. Trong giây lát, tôi thấy, bên

kia bờ vai Haru là cả một vùng mênh mông mang màu xám trĩu nặng, và có
gì đó thoảng qua như là tiếng bão tố gầm gào.

— Lâu rồi mới gặp cô! Nói rồi Haru chu môi cười.

Tôi bỗng thấy khuôn mặt cười của Haru lúc ấy mới trơ trọi làm sao, như

thể nó sẽ mau chóng bị nuốt chửng vào căn phòng này, vào cái màu xám xịt
đáng sợ bên ngoài căn phòng.

— Vậy là tôi đã gặp được chị rồi! Tôi nói, từ ngữ cứ thế tuôn ra một

mạch. Tôi cũng mừng vì biết chị cũng muốn gặp tôi. Thực ra tôi đã rất thích
chị. Tôi luôn cảm thấy thấy rộn ràng với những ngày tháng ấy, thật là vui. Vì
đối thủ của tôi là chị, Haru ạ. Với tôi, chị là một người rất có ý nghĩa. Ở
cùng với chị, tôi đã biết được rất nhiều điều. Và tôi thấy như mình rất tiếc
nuối vì tôi có biết bao điều rất muốn nói với chị mà lại chẳng nói được là
bao.

Có lẽ tôi đã không thể nói hết được mọi tâm tư của mình. Giống hệt như

một lời xưng tội vậy. Và lại giống cả lời yêu vội vã gào lên khi hướng về
phía con tàu đang dần ra khơi xa nữa.

Nhưng Haru gật đầu, vẫn với cái cổ mảnh khảnh ấy, vẫn trong cái bộ quần

áo màu đen ấy, chị nói:

— Tôi cũng thế!

— Này, cô hãy thử nhìn một chút xem! Haru đứng dậy, mái tóc dài của

chị thoáng lướt qua, chạm nhẹ vào tay tôi. Hơi nhồn nhột.

Khi tôi vừa mới chắc chắn được cái cảm giác nhồn nhột ấy, Haru bỗng

thình lình mở cánh cửa.

Tôi lùi người lại.

“Nếu người đó có mời, cô tuyệt đối không được ra ngoài!”

Haru khúc khích cười, làm tan biến cái ý nghĩ đen tối ấy trong lòng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.