SAY NGỦ - Trang 18

thế đổ nhào xuống giường. Dạo này tôi không hay mơ mộng gì. Ngay lập
tức, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên xoáy vào giấc ngủ vùi khiến tôi giật

mình tỉnh giấc. Đó là anh gọi. Tôi nghĩ, rồi ngồi dậy trên giường, nhìn đồng
hồ: chưa đến mười phút trôi qua từ lúc tôi ngủ thiếp đi. Không hiểu sao tôi
chẳng bao giờ nhận ra khi đó là tiếng chuông điện thoại từ những người
khác gọi, mà cứ ngủ không hề phản ứng gì. Nếu đây được gọi là thần giao
cách cảm thì có lẽ tôi cũng là người có khả năng đặc biệt không biết chừng.

— Terako à? Tôi nhấc điện thoại và nghe thấy tiếng anh.

— Vâng, em đây!

— Thưa nàng, liệu có phải nàng lại đang say sưa giấc nồng? Anh nói như

thể đang có điều gì hồ hởi lắm. Còn tôi cũng rạo rực trong lòng với chuỗi
âm thanh đó nên bất giác mỉm cười.

— Em sắp dậy rồi!

— Đừng có nói dối! Này, hôm nay mình đi ăn tối nhé!

— Được thôi!

— Vậy thì, bảy rưỡi ở chỗ mọi khi nhé!

— Vâng!

Căn phòng vẫn ngập tràn ánh sáng, vẫn chìm trong yên lặng khi tôi cúp

máy. Tất cả những cái bóng đổ xuống nền nhà đều tối thẫm và có đường nét
rõ mồn một; tôi đang ở trong một thời gian cách lìa với phần còn lại của thế
giới. Tôi đăm đăm nhìn những cái bóng ấy hồi lâu, chẳng muốn làm gì nên
rốt cuộc lại vùi mình vào giường. Nhưng lần này, trước khi thiếp đi, tôi đã
nghĩ một chút về Shiori.

Anh chàng mà tôi gặp ban nãy, người yêu cuối cùng của Shiori, đã hỏi tôi

liệu có phải cô ấy chết “vì công việc” không. Còn tôi, mặc dù trả lời cậu ta
là không biết, nhưng rồi đâu đó trong sâu thẳm, có lẽ tôi đã thừa nhận điều
đó là sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.