SAY NGỦ - Trang 46

Vợ anh đã nguyền rủa?

Nỗi băn khoăn ấy thoáng hiện lên trong tôi chỉ trong tích tắc rồi tan biến.

Từ cách nói chuyện của anh, tôi hiểu rõ vợ anh không phải là người ưa làm
những điều như thế. Chị ấy là một người hiền lành. Chẳng qua là vì tôi ngủ
quá say nên ý nghĩ của tôi cứ mông lung, tựa như trôi dạt trong bóng chiều
chập choạng.

Kẻ bị nguyền rủa ấy, đích thị là tôi.

Trong ý thức đang dần mờ nhạt, tôi đã tin chắc như vậy. Giấc ngủ cứ từ từ

thắt chặt lấy tôi như buộc chặt một bó bông, hút hết sinh khí trong tôi. Rồi…
tắt phụt!

Trong giấc ngủ, phải có đến mấy lần tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại

reo.

Những hồi chuông anh gọi đến.

Lần này, khi tôi thức dậy, cả căn phòng đã chìm trong màn tối nhạt. Tôi

chỉ thấy đường viền của cánh tay mình khi đưa lên hiện ra mờ mờ. Đã gần
tối rồi.
Tôi vẩn vơ nghĩ.

Tiếng máy giặt đã ngừng hẳn, trong phòng im ắng. Đầu tôi ong ong, toàn

thân tôi rã rời, các khớp xương tôi nhức nhối. Đồng hồ đã chỉ năm giờ. Bụng
tôi cồn cào. Lấy cam trong tủ lạnh ăn vậy! Phải rồi, trong đó còn có cả
caramen nữa.
Tôi nghĩ và nhỏm dậy, vơ cả đống váy áo vứt dưới sàn mặc
lên người.

Tĩnh lặng quá, tĩnh lặng vô cùng. Một sự tĩnh lặng như thể cả thế giới này

chỉ còn độc mình tôi sống sót trên đời. Với một tâm trạng lạ kỳ không thể
diễn tả nổi, tôi bật đèn trong phòng và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy bóng
một cậu thanh niên đang nhét báo vào hòm thư và không tìm thấy một căn
hộ nào khác sáng đèn, còn bầu trời phía Đông vàng xuộm màu da cam, lúc
ấy tôi mới sực hiểu:

“Bây giờ đã là năm giờ sáng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.