SAY NGỦ - Trang 50

chị mới như vậy đâu mà nhiều người lắm! Xin lỗi chị nhé! Xin lỗi! Liệu chị
có biết tôi là ai không?

Vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, cô gái hỏi tôi như đang đọc một lời nguyền.

— Cô là…? Âm thanh từ chính miệng tôi phát ra vang lên oang oang

khác thường làm tôi choàng mở mắt. Trước mắt tôi trống không, chi có một
màn sương lạnh bảng lảng trùm phủ toàn bộ khu công viên, làm nhòa cả tầm
nhìn.

Liệu có phải đó là một giấc mơ không nhỉ!

Lòng đầy nghi hoặc, tôi bồng bềnh đứng dậy rời khỏi công viên. Trong

giây lát, tôi lưỡng lự không biết có nên đi ra ga hay không, nhưng tôi vốn
không phải là kẻ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe theo lời người khác đến
mức ấy, bản tính tôi vốn ương ngạnh sẵn rồi.

Cho dù đó là một giấc mơ, tôi vẫn cảm thấy chẳng thích thú gì vì đã mơ

thấy giấc mơ kiểu ấy, và nếu có ai đó bảo tôi phải làm gì ư? Tôi sẽ quay về
nhà và ngủ. Đủ lắm rồi! Mặc kệ mọi thứ!

Lúc tỉnh dậy mới thật là tồi tệ.

Cái đói, sự đau mỏi của cơ thể và sự khô khốc nơi cổ họng khiến tôi có

cảm giác mình đã biến thành xác ướp. Rõ ràng đầu óc tôi rất tỉnh táo nhưng
toàn thân tôi nặng trịch không thể nào ngồi dậy được. Đã vậy trời lại đang
mưa.

Tuy đang giữa trưa nhưng căn phòng vẫn chìm trong màu xám xịt và

tiếng mưa đổ ào ạt. Mặc dù không phải người quá nhạy cảm với âm nhạc
nhưng khi nằm nghe tiếng mưa, tôi nhận ra mình đang nhớ Shiori trong căn
phòng im lìm của nó. Tôi nghĩ tới Shiori đang đung đưa ngủ trên võng vì
không thể nào chợp mắt được trên một chiếc giường êm ái mềm mại.

Khi nỗi buồn thương tưởng như không chịu đựng nổi ấy choáng ngợp tâm

tư tôi thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.