SAY NGỦ - Trang 52

chắn việc tôi đã đầu hàng, việc Shiori cũng đã đầu hàng mà không tự nhận
ra được cũng chính là cái điều mà tôi muốn nói tới. Chỉ cần may mắn thôi,
người ta có thể tiếp tục sống mãi cho dù có như vậy đi nữa, nhưng Shiori
quá yếu đuối không thể chịu đựng mãi được. Dòng chảy ấy quá khốc liệt,
đến độ nuốt chửng Shiori vào lòng.

Nhưng tôi không nói đã chạm được tay vào cuộc đời mình hoặc một điều

gì đó tương tự. Cái việc tôi phải cực chẳng đã mà thức dậy vào lúc bảy giờ
mỗi sáng, vội vội vàng vàng ra khỏi nhà để hành hạ cả tâm tư lẫn thể xác
đang buồn ngủ của mình suốt cả ngày cũng có những điều rất sinh động, hơn
hẳn việc cứ ngủ vùi trong phòng.

Tôi mệt lử, không cất nổi nên lời nữa. Ngay đến các cuộc điện thoại của

anh, anh có gọi tới ba lần thì tôi cũng chỉ nghe một cách nghiêm chỉnh được
khoảng một lần là cùng, song tôi mệt phờ đến độ không cả băn khoăn về
điều đó. Khi sáu ngày ấy kết thúc, cái ý nghĩ rằng biết đâu tôi sẽ lại quay trở
về thành một cô gái lúc nào cũng buồn ngủ như trước làm tôi sợ hãi đến
mức mọi thứ trước mắt như tối sầm lại. Nhưng, tôi cố gắng không nghĩ tới
điều đó. Ngay cả anh, có những lúc tôi hoàn toàn không nghĩ đến. Thật là
kinh ngạc. Và rồi như thế, tôi thấy chứng buồn ngủ cuồng điên đến mức
khôi hài kia cũng dần dần rời khỏi tôi, từng chút, từng chút một rất nhỏ.
Chân tôi sưng vù lên, căn phòng thì bừa bộn nhem nhuốc còn phần dưới mắt
tôi xuất hiện vết thâm quầng. Đâu phải tôi cần tiền cơ chứ, mà công việc đó
lại vơ vẩn không mục đích, nên quả thực tôi cảm thấy vô cùng vất vả.

Nhung dù thế, điều duy nhất nâng đỡ tôi chính là giấc mơ lạ lùng trong

công viên sáng sớm hôm nào. Bảy giờ sáng, tiếng đồng hồ báo thức và tiếng
đài ré lên cùng một lúc còn tôi thì vẫn buồn ngủ muốn chết, chỉ muốn đưa
tay tắt bụp hết đi… Nhưng cứ mỗi lần thoáng có ý định đó không hiểu sao
tôi lại nhớ tới giấc mơ sáng hôm ấy, tôi cảm giác như mình phản bội lại cô
gái ấy nên không thể tắt chúng đi được. Tôi biết đó là điều mà một kẻ yếu
mềm và không kiên nhẫn như tôi sẽ làm ngay được. Nhưng đôi mắt ấy…
Tôi không thể nào quên đôi mắt gợi nỗi u buồn thăm thẳm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.