SAY NGỦ - Trang 53

Phải rồi, lần đầu tiên tôi gặp anh là ở nơi tôi làm thêm. Chỗ đó na ná như

một văn phòng thiết kế, chiếm mặt bằng rộng rãi trong một tòa nhà lớn và có
nhiều ban khác nhau. Tôi không rõ trên thực tế công ty làm ăn như thế nào
nhưng tạm thời chấp nhận làm chân lăng xăng ở đó với những công việc như
trực điện thoại, đánh máy, nhập dữ liệu hay pha cà phê… Tôi đoán phải có
đến hơn mười người cùng làm thêm công việc kiểu đó như tôi. Tôi đến làm
ở đó chỉ để thế chỗ cho một người chị em họ trong ba tháng vì cô ấy đi
homestay bên Mỹ, cho nên tôi cố gắng ra vẻ ngốc nghếch chẳng biết gì.
Chẳng phải vì người chị em họ của tôi vốn là thợ dệt ở đây hay vì điều gì
khác mà là vì tôi biết rõ nếu làm việc chăm chỉ quá ở một nơi như thế này
thì chỉ có chuốc thêm việc vào mình mà thôi nên tôi mới làm việc kiểu đối
phó như thế. Không có gì vô nghĩa bằng chuyện chỉ đi làm thêm cái nghề
tạp vụ mà lại phải bận bịu. Tôi vẫn luôn chỉ bộc lộ một phần ba khả năng
của mình và làm việc rất lơ đễnh. Cũng bởi vậy mà hôm thì tôi đến muộn,
hôm lại nhập dữ liệu vào theo một hàng dài dằng dặc, hôm lại gửi bản fax
trắng tinh đi. Dù không hề cố tình nhưng cứ khoảng ba ngày tôi lại gây ra
một lỗi đại loại như vậy nên rốt cuộc chẳng còn ai muốn nhờ tôi làm việc gì
khó, thành ra tôi vô cùng rảnh rang.

Hôm đó là một ngày Chủ nhật rảnh rỗi. Tuy về nguyên tắc Chủ nhật là

ngày nghỉ của công ty, nhưng để sửa chữa một số thiếu sót trong phần tài
liệu làm hôm trước, tôi tới công ty một mình. Tôi ngồi trong văn phòng rộng
và im ắng, thong thả gõ dữ liệu vào máy, bất giác bị một nỗi bất an vô cớ
xâm chiếm. Một cảm giác hoang mang rằng biết đâu sau hai tháng giả bộ
ngây ngô trong công việc, tôi đã ngu đi thật và rồi sẽ chỉ có thể làm việc ở
những nơi như thế này thôi. Nhìn chung thì sự lo lắng đó là vô nghĩa nhưng
khi ý nghĩ đó vừa nảy ra, nỗi sợ hãi trong tôi là rất thực. Nhìn chăm chăm
vào màn hình máy tính màu xanh, mỗi lúc cảm giác đó trong tôi lại dâng lên
choán ngợp hơn. Tôi chợt băn khoăn, đúng là tôi đã cố tình muốn che giấu
khả năng thật sự của mình, nhưng biết đâu công việc văn phòng thực sự là
thứ tôi hoàn toàn không có khả năng?
Vừa nghĩ lung tung những chuyện đó,
tôi vừa như bị thôi thúc bởi cảm giác muốn thử tự thể hiện xem sao. Lúc này
nghĩ lại mới thấy mình thật nông nổi. Tôi bắt đầu hối hả nhập mớ dữ liệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.