SAY SẮC - Trang 22

đồng tỏa thơm ngào ngạt. Đi đến rặng cây, Triệu Ngư đi chậm lại. Ngọc
Cầm cũng chậm bước, họ bước trên thảm cỏ lẫn đá lổn nhổn. Đây là bãi tha
ma cũ, chỗ này một ngôi mộ, chỗ kia một ngôi mộ, cũng có một vài ngôi
mộ mới. Triệu Ngư ngửi thấy một mùi khang khác, thoang thoảng hương
thơm. Chim hót ríu rít trên cành cây, Triệu Ngư ngẩng đầu lên nhìn.
Đi hết rặng cây, tiếp tục đi về phía mặt trời. Triệu Ngư nói với Ngọc Cầm:
Mặt trời ở đây không giống mặt trời ở thành phố. Ngọc Cầm cười. Hai
người kẻ trước người sau đi miết. Thi thoảng Ngọc Cầm lại nói vài câu,
chẳng lẽ cứ im lặng thì vô duyên quá. Triệu Ngư vừa trả lời, vừa nghe tiếng
gió thổi. Đi men theo bờ ruộng có cái khổ là phải luôn dán mắt nhìn xuống
đường nếu sơ ý sẽ bị ngã, phong cảnh chỉ xuất hiện trong ánh mặt trời yếu
ớt. Anh nhìn đôi giày cao gót của Ngọc Cầm. Giày màu trắng, áo màu tím
đi trên đất thó và cỏ xanh. Triệu Ngư lại nghĩ đến Vương Phúc Lệ. Phụ nữ
nông thôn đi giày cao gót trông cũng đẹp ra phết, nhưng lại dễ bị bám bùn
đất. Đôi giày cao gót của Ngọc Cầm xem ra cũng rất đẹp, chị đi có vẻ chắc
chắn lắm. Một đôi giày như vậy có thể sẽ lấm đầy bùn, không còn bóng
nhoáng nữa. Mặt trời đã ngả về tây, gió trên đồng thổi vi vu như tiếng sáo
từ xa vọng lại, các nhà đã lên đèn. Cảnh vật mấy nghìn năm vẫn như xưa,
Triệu Ngư thốt lên một câu như vậy. Khi đến một cây cầu khỉ, Ngọc Cầm
quay lại dặn anh hãy cẩn thận. Gió thổi tung mớ tóc của chị, chị đi cẩn thận
từng bước trên chiếc cầu khỉ. Cuộc sống của chị không thiếu gì niềm vui,
chỉ ân hận là mình luôn mang một quan niệm cũ. Khi nói về quan niệm bao
giờ chị cũng thấy vui. Triệu Ngư châm thuốc hút, mắt hết nhìn đồng ruộng,
lại nhìn đôi giày cao gót của Ngọc Cầm.
Vương Đông đã đứng chờ ở đầu phố. Anh mặc bộ complê, thắt cravát.
Cách ăn mặc khác hẳn với chiếc áo nhiều màu, quần khía và giày thể thao
của Triệu Ngư. Cả ba đi trên đường phố Cầu Khê. Tiệm may của cô bạn
vẫn chưa đóng cửa, chị vẫy tay chào Ngọc Cầm và nhìn Triệu Ngư. Chị nói
với Ngọc Cầm: - Các bạn cứ đi trước đi, mình đóng cửa hàng xong sẽ đến.
- Chị nhìn Vương Đông cười.
Vương Đông mặt mũi khôi ngô, ăn mặc chỉnh tề, rất xứng đôi với Ngọc
Cầm. Anh là người ít nói. Ngọc Cầm trách anh để khách phải đi lại vất vả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.