SAY SẮC - Trang 293

nhìn cô.
Hút xong điếu thuốc, hai người quay về, dường như họ lên đây chỉ để hút
một điếu thuốc. Khi bước xuống bậc thang, Vĩ Ca nắm lấy tay Tưởng Vận.
Động tác này chị không lạ lẫm gì. Hai năm về trước, cũng vào tháng Năm,
ở huyện Tân Kinh, Lý Phùng cũng nắm tay chị, kéo chị lên xe rồi hôn lấy
hôn để. Bây giờ cảnh này lại tái hiện nhưng chẳng thấy bóng dáng Lý
Phùng đâu.
Đến chỗ đất bằng phẳng, Vĩ Ca buông tay chị ra.
Tưởng Vận định nói câu gì đó nhưng lại quên mất, gió núi đã đem theo câu
nói của chị đi rồi. Một cành cây chắn ngang đường như muốn trêu chọc đôi
vú căng phồng của chị, chiếc quần hoa như căng hơn, bàn chân cũng như
muốn thoát ra khỏi giày.
Gian phòng tối om, Tưởng Vận vào nhà định bật đèn nhưng công tắc lại
không gần cửa. Chị vòng qua bộ bàn ghế, sờ soạng trên đầu giường. Vĩ Ca
nói:
- Để tôi xem.
Anh tiến về phía Tưởng Vận, có lẽ nhìn không rõ nên va phải phía sau lưng
chị. Hai người đưa tay sờ soạng trên tường, hai tay đụng phải nhau rồi quên
cả công tắc đèn. Một công tắc khác đã được bật mở, người đàn ông hăm hở
bế người đàn bà lên giường.
- Anh Vĩ Ca... - Tưởng Vận khẽ nói.
- Em Tưởng Vận! - Vĩ Ca.
Hai cái tên gặp nhau, đó cũng là sự lặp lại chuyện mùa Xuân năm 1999 tên
của chị gặp tên của Lý Phùng trên xe khách.
Hai bóng người vật lộn nhau trên giường, Tưởng Vận nằm dưới cố sức giãy
giụa, chống cự nhưng chị không còn là Tưởng Vận nữa rồi. Chỉ một lát sau
chị đã mở rộng miệng đón nhận những cái hôn điên cuồng của Vĩ Ca, Vĩ
Ca cởi quần chị với động tác rất nhanh. Sau đó Tưởng Vận không thể nào
nhớ nổi mình đã bị lột quần ra như thế nào. Công đoạn cuối cùng, chị
không mảy may có ý nghĩ chống lại, vì ý nghĩ đó vừa lóe lên đã vụt tắt
ngay. Chị không thể, không muốn đẩy anh ra.
Trên đường cao tốc cách đó vài chục cây số, một người đàn ông đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.