SAY SẮC - Trang 303

này hôm nay làm sao mà lạ thế, cứ chực nhảy bổ vào mình, anh ta muốn...
chăng? Được thôi, thích chơi thì chơi, xem ai sợ ai?
Cô gái nghĩ như vậy, bộ ngực vốn đã căng phồng lúc này lại càng nổi lên rõ
nét. Lông mày sâu róm dính chặt vào lông mày lá liễu và hai người vừa
đụng vào nhau đã bốc lửa ngay. Cô gái quyết định chơi, nói đúng hơn, cô
đã chờ đợi từ lâu rồi. Hàng ngày thấy anh đánh xe ra vào khu nhà giàu, cô
đã hình dung ra sinh hoạt của anh và nghĩ ngay đến cảnh người vợ của anh
hàng ngày đi chợ. Cô nghĩ: Loại người như anh chịu sao nỗi sức cám dỗ
của người đẹp?
Lúc này cô thấy rất khinh miệt người chồng của mình, cô so sánh giữa
người đàn ông thành đạt này với người chồng suốt ngày ngồi ôm bàn mạt
chược và càng thấy bất mãn.
Chơi thì chơi, cần phải chơi cho đã, ở tuổi cô nếu không chơi sẽ không còn
thời gian nữa.
Lý Phùng lại nhìn đồng hồ trên tường, cô gái nghĩ: Anh này làm sao thế
nhỉ? Bảo mình đóng cửa sớm làm gì? Không chơi đi thì làm gì còn có thời
gian nữa?
Song, rốt cuộc đàn bà vẫn chỉ là đàn bà, họ không thể nào chủ động vào
cuộc thay cho đàn ông được.
Trên hè đường có hai người đàn ông đi qua, một người ngắm chiếc xe còn
người kia thì dán mắt vào cửa hiệu. Họ là những tay ăn chơi ở phố này,
hàng ngày vẫn thường lui tới, tán tỉnh cô chủ cửa hiệu.
Thấy động, cô gái chạy ra mở cửa rồi cúi xuống lấy một lọ. thuốc dạ dày
đưa cho Lý Phùng.
- Hôm nay tôi không mua đâu, lái xe qua đây tạt vào chơi một tí thôi. - Lý
Phùng nói.
- Anh vào đây làm gì? Xem đồng hồ à? - Cô gái bĩu môi.
- Không phải đâu, tôi vào đây để ngắm cô. - Lý Phùng nói.
- Tối nay anh có bận gì không?
- Không.
- Không bận việc gì tại sao cứ nhìn đồng hồ mãi?
- Thế cô không cho tôi xem thời gian à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.