SAY SẮC - Trang 304

- Anh là ai mà em lại dám thế! - Cô gái cười nói.
- Theo tôi, cô chẳng có gì là không dám cả. - Lý Phùng nói.
- Xe của anh đẹp quá. Nếu được ngồi xe này, chắc dễ chịu. lắm nhỉ? - Cô
gái mặt đỏ bừng, nói lấp liếm.
- Dễ chịu. - Lý Phùng nói.
- Em đã được ngồi nhiều xe khác nhưng chưa được ngồi xe của anh lần
nào... - Cô gái nói.
Lý Phùng mắt vẫn nhìn lên tường, đồng hồ vẫn kêu tích tắc như một dịch
thể đang dần trôi đi. Kim giờ và kim phút đã chập lại nhau, đường thẳng
chẳng khác gì đường cong.
- Em rất thích số xe của anh, số 55517. - Cô gái nói.
- Cô nói gì? Cô cần tôi à? - Lý Phùng nói.
- Ai cần anh? - Cô gái mặt lại đỏ lên.
- Ồ, thì ra không phải cô cần tôi. - Lý Phùng nói.
- Ai dám cần đến anh. - Cô gái cười chữa thẹn.
- Vừa rồi cô chả nói em, em cần anh là gì. - Lý Phùng cũng cười.
- Em chỉ đọc số xe của anh thôi, em, em...
- Cô hãy xem lại mình đi, lại lẫn lộn rồi.
- Anh nói linh tinh quá đấy.
- Cô bảo linh tinh ở chỗ nào?
- Thôi thôi, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, càng nói càng linh tinh hơn. -
Cô gái xua tay.
- Tôi không hề nói linh tinh, cô bảo linh tinh ở chỗ nào? - Lý Phùng nói.
- Chả linh tinh thì là cái gì? - Cô gái nói.
- Số xe của tôi là 55517.
- Chỉ nói số xe không thôi thì có ích gì? Nói mãi mà em đã được ngồi vào
xe của anh đâu. - Cô gái nói.
Lý Phùng ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Cô muốn ngồi à?
- Muốn lắm chứ!
- Ra đường cao tốc đi chơi nhé! - Lý Phùng nói.
- Được thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.