SCANDAL GIÁ TRÊN TRỜI - Trang 261

trong tối om, im lìm. Người trong thị trấn hầu hết đã tắt đèn đi ngủ, ngoài
đường lớn cũng không một bóng người.

Bốn bề tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích.

Phòng bên bỗng nhiên “choang” một tiếng, anh vội chạy sang xem.

Dưới ánh điện lờ mờ, ông An Ý Phàm đang nằm thở dốc trên giường, cạnh
chiếc tủ gần đầu giường, những mảnh sứ vỡ la liệt dưới đất. Là cốc uống
nước bị vỡ.

Lăng Bách vội lấy cốc khác rót nước cho ông uống. Ông uống xong,

ngửa đầu lên, hít thở khó khăn, cơn đau lại dội lên trong lồng ngực, ông
vuốt ngực bằng bàn tay khẳng khiu. Lăng Bách vội vã giúp ông, dưới bàn
tay anh, cơ thể gầy gò của ông rung lên từng nhịp.

Lăng Bách xót xa hỏi: “Có phải đau ngực không ạ?”

Ông An Ý Phàm khẽ gật đầu: “Thế này từ lâu rồi. Đúng rồi, cháu đeo

khẩu trang vào đi, bệnh này dễ lây lắm, lần nào An Dao về nhà bác cũng
muốn đuổi nó đi.” Ông cười yếu ớt: “Nếu không nó sẽ bị lây.”

Lăng Bách ngoan ngoãn đeo khẩu trang vào, cổ họng đắng ngắt,

không dám nói gì nữa.

Ông An liếc nhìn bầu trời đêm tối đen như lòng biển sâu, giọng đầy

thương cảm: “Thực ra bác cũng hi vọng nó ở với bác thêm một ngày,
nhưng con gái lớn rồi, nhiều việc không theo ý mình. Nó cũng có sự nghiệp
của mình, sau này còn có gia đình, con cái riêng. Bác không muốn gây
phiền phức cho nó, không muốn nó bị phân tâm vì phải chăm sóc bác.”

Người già nào trên đời cũng như vậy, cho dù một người cô độc trong

căn nhà trống trải, cho dù bệnh tật không người chăm sóc, họ cũng không
oán giận con cái. Những gì họ làm đều vì muốn tốt cho con cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.