SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 21

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

Mùa Đông Năm Đó Quả Thật Rất Lạnh

Trong cuộc sống này, thấy người ta ngã ngựa, nếu không cao thượng

đến mức đưa tay ra cứu thì thôi mặc kệ cũng được, đừng có quay lại bồi
cho người ta một đạp cho chết luôn. Hãy nhớ, không ai nắm được bàn tay
cả đời, cũng chẳng ai dám chắc mình ngồi vững mãi trên yên ngựa. Nhỡ
một ngày....

Nhân quả thì có người tin - người không. Đơn giản bởi cuộc sống khó

có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra, mà nhân quả thì lại luôn gõ cửa
một cách không báo trước.

Mùa đông năm đó quả thật rất lạnh! Mưa rả rích đêm ngày, bầu trời

gầm lên những tia sét như muốn xé toạc đi màn đêm đen đặc. Ngoài đường
chẳng còn ai qua lại ngoại trừ hai mẹ con của một gia đình nọ, họ dắt tay
nhau lầm lũi xuyên màn đêm, người mẹ đã gõ cửa nhà một người họ hàng
thân thuộc nhất với bà để xin gửi đứa con gái mười ba tuổi của mình.
Chồng của bà ấy đã qua đời vì tai nạn vào tháng trước. Sau lễ tang, hai mẹ
con bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc. Tiền bạc không,
công việc không, người đàn bà dường như không biết phải làm gì để tiếp
tục nuôi nấng đứa con gái bé bỏng duy nhất của mình. Cắn răng chôn chặt
nỗi xót xa, bà xin gửi con bé ở nhà họ hàng một thời gian để đi làm ăn xa
xôi rồi từ từ sẽ quay về đón nó.

Đáp lại lời khẩn khoản của bà là sự lắc đầu lạnh lùng của người họ

hàng kia cùng với lời nói:" Hai mẹ con mày đi đâu thì đi đi, con gái tao sắp
về, nó không thích có người khác trong nhà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.