SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 83

khóc, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Rạng sáng, tôi co ro cạnh giường ba.
Ba đã ra đi như thế... không kịp nói với tôi một lời nào...

Những mùa đông trôi qua, những ngày lễ tết, kể cả ngày sinh nhật của

mình, tôi chưa bao giờ thấy vui, tôi thu mình lại trong vô thức. Tôi khóc,
nhưng tôi biết khóc cho điều gì. Khi tôi nhận ra được rằng tôi có thể tha thứ
cho ba, thì khi đó ba tôi đã đi rất xa.

Khi tôi khôn lớn, tự lập và vững vàng, bắt đầu có thể được cho ba

những thứ ba thích, những thứ mà hai cha con tôi ngày xưa chỉ dám nhìn
qua tủ kính, thì ba không còn nữa... Tôi tự nói giá như ba đừng lầm lỗi, giá
như con đừng quá cao ngạo và chất chứa những giận hờn, giá như gia đình
đừng là những mảnh vỡ...

Vu lan, tôi chỉ cài lên ngực áo cành hoa hồng nở trắng để nhắc rằng tôi

vẫn luôn nhớ đến ba, nhớ đến những ấm áp từ bờ vai che chở của ba...

"Người phụ nữ ấy" giờ đây đã có một gia đình, với những đứa con. Có

vẻ cô ấy sống hạnh phúc và sớm đã quên đi người đàn ông đã nằm lại nơi
đất lạnh năm nào. Chỉ có một đứa con gái vẫn ngày qua ngày, ôm trong
lòng sự dằn vặt đau đớn và nỗi xót xa khôn nguôi. Và một người vợ, vẫn
tôn thờ một mối tình dù là nghiệt ngã và đắng cay.

Giữa cuộc đời bẽ bàng này, đôi khi con người ta phải mất rất lâu để có

thể nhận ra rằng đâu mới là thứ quý giá nhất, ai mới là người vĩnh viễn nhớ
và đau mỗi khi nghĩ về ta.

Vậy đó, nhân tình là một người mà nếu không có anh - tôi sẽ có người

khác và vẫn hạnh phúc. Chỉ có vợ và con mới là những trái tim sẽ đau vì
anh suốt cả cuộc đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.