Câu trả lời thật là rõ ràng dứt khoát, Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn
cô, không biết là có cảm tình hay là cuồn cười, giống hệt như một quả bóng
bị gió thổi đột nhiên bị kim châm vào.
Cô cười khổ sở nói với anh:"Bởi vì em không định làm theo lời anh
nói, cho nên, cứ coi như hoàn toàn nghe không hiểu là xong."
"Cô! "
"Muốn nói chuyện với anh, muốn lại nhìn thấy anh, muốn ở bên cạnh
anh, muốn nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh vui, cho nên những lời nói đó
của anh em cứ coi như hoàn toàn không hiểu."Ánh mắt trắng đen rõ ràng
giống như dòng suối trong vắt, nụ cười trên môi cô có một chút run run, tuy
nhiên vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không nhấp nháy.
Doãn Đường Diêu nổi cáu.
"Mẹ kiếp, cô coi mình là cái quái gì mà muốn làm gì thì làm! ""Tôi
nói không muốn gặp cô là không muốn gặp cô! "
Cô yên lặng cười một lúc.
".....À."
Cúi đầu xuống, cô lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển vở da
mềm, cầm tay anh lên, đặt quyển vở vào trong lòng bàn tay anh:"đây là vở
ghi toàn bộ bài học mấy hôm nay và một số tài liệu ôn tập, nửa tháng nữa là
thi rồi, anh phải chú ý ôn tập mới được."
Anh trừng mắt nhìn quyển vở, bàn tay nắm chặt lại, quyển vở dường
như đang bị bóp nát."
"Đừng! "Cô nhảy dựng lên, giống hệt như một con khỉ treo trên tay
anh, dùng sức kéo, ôm chặt cánh tay của anh vào lòng, "Năn nỉ anh đấy,