Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn mạnh mẽ không ngớt.
Không khí mát mẻ và tươi mới.
Doãn Đường Diêu gục mặt xuống bàn ngủ.
Tiểu Mễ dường như không còn tâm trí để nghe giảng nữa, quay mặt
sang nhìn anh ta.Lúc đó, dường như tất cả thế giới đều biến mất trước mặt
cô, trong mắt cô chỉ còn chàng trai ngồi bên cạnh.
Doãn Đường Diêu thật sự hết sức đẹp trai, cái mũi cao và cong, giống
như quý tộc nước Anh trong những bức ảnh cổ, đôi vai rộng và săn chắc,
chiếc khuyên đeo trên mũi mang đến cho anh ta một vẻ bất cần đời, nhưng
cũng thêm một vẻ bí ẩn xa xăm.
Anh ta hình như hết sức mệt mỏi, gục mặt trên bàn ngủ say.Anh ta
thường xuyên mệt mỏi, thường xuyên ngủ say như vậy chăng?Tiểu Mễ
nghĩ, có phải vì điều đó, cho nên sách vở của anh ta đã bị bụi bám đầy.
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Doãn Đường Diêu, không khí lớp học
trở nên rất kỳ lạ, giáo sư Truyền giảng thêm lúc, cuối cùng bởi vì trong
lòng tức giận, giảng bài không còn thông suốt nữa.Ông cầm một tập vở lên,
nói:"Lần trước để mọi người viết một bài tiểu luận, tôi đã xem qua, các bạn
đa số đều viết được, có thể nhìn thấy các bạn đã bỏ công sức cho bài viết
này.Tuy nhiên, trong đó có một bài mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ."
Các sinh viên bỏ bút xuống nhìn ông.
"Doãn Đường Diêu! "
Giáo sư Truyền nâng cao giọng nói.
Tiểu Mễ đẩy vào tay của Doãn Đường Diêu, nhẹ nhàng nói:"Này, dậy
đi....."