Bởi vì cảm giác tội lỗi, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống
sau này của vợ, bởi vì không còn mặt mũi đối diện với cô ấy, cho nên ông
không đến làm phiền cô ấy.Đến bây giờ, ông vẫn không muốn nói ra bí mật
đó, cũng sợ rằng Tiểu Ưu biết mẹ không muốn gặp mặt nó mà buồn.Ông
không kể cho Tiểu Ưu về Tiểu Dực, coi như là hai mẹ con họ đã ra đi rồi.
Bùi Ưu lần đầu tiên nghe thấy ba kể về quá khứ.
Anh sững người nhìn ba.
Làn môi đắng lại, Tiểu Mễ cúi đầu, cô không muốn thất lễ với ba của
Dực, nhưng mà cô có thể cảm thấy vẻ mặt mình đang lạnh lùng vô cảm.
"Cho nên, đối với Dực, bác coi như là mình đã qua đời rồi à?"
Bùi Chấn Hoa bỗng nhiên già đi giống như một ông lão.
"Nhưng mà, cháu đã từng nhìn thấy bác."Tiểu Mễ cố gắng mỉm cười
với bố của Dực, nụ cười nhẹ mang theo sự run rẩy, "Dực luôn đặt ảnh của
bác ở đầu giường.Có lẽ là ảnh hai mươi năm trước của bác, bối cảnh là một
sân bóng đá, bác mặc quần áo thể thao, trông rất phong độ."
Cô cười nhẹ:
"Bác yên tâm, Dực rất kiên cường, anh ấy sống rất tốt.Khi học tiểu
học, có một số trẻ hư hay trêu Dực không có ba.Chúng quây đánh Dực, nói
Dực là kẻ đáng thương, nói là Dực đáng ghét nên ba không thèm Dực nên
chết đi.Dực đánh nhau với chúng, bị kỷ luật rất nhiều lần, cả người thường
xuyên bị đánh đến chảy máu.Có một lần, cháu đỡ Dực về nhà, anh ấy hỏi
cô Bùi, có phải là bởi vì anh ấy đáng ghét hay không, cho nên ba mới chết
đi.Cô Bùi tức giận tát anh ấy.
Bùi Chấn Hoa rùng mình.