Tiểu Mễ cười, tiếp tục nói:
"Từ đó về sau, anh ấy không hỏi về bác nữa, anh ấy bắt đầu cố gắng
học tập.Dực học rất giỏi, tất cả các kỳ thi anh ấy đều xếp thứ nhất.À, anh ấy
lại không phải là thiên tài đâu, có lúc học đến rất muộn, anh ấy rất giỏi thể
thao, đá bóng rất hay, là tiền đạo trên sân, đã từng đại diện cho đại học
Thanh Viễn đá trận chung kết đại học toàn quốc.Anh ấy đối xử rất tốt với
mọi người, tất cả các thầy cô giáo, bạn học, hàng xóm đều rất quý anh
ấy.Ẳnh của bác anh ấy đặt ở đầu giường, ngày nào trước khi đi ngủ anh ấy
cũng nói cho bác biết xảy ra chuyện gì.Anh ấy hoàn hảo ưu tú giống như
một thiên sứ, anh ấy nói, mặc dù bác không còn nữa, nhưng mà anh ấy vẫn
muốn trở thành đứa con trai mà bác tự hào nhất."
"Tiểu Mễ! "
Bùi Ưu không nhẫn tâm nhìn ba mình đau khổ như vậy, muốn ngăn
cản cô tiếp tục nói.
Chiếc váy trắng, bờ vai mỏng manh, mái tóc ngắn bóng mượt, Tiểu
Mễ yên lặng ngồi trên ghế sofa, im lặng nhìn Bùi Chấn Hoa, dường như
không nghe thấy Bùi Ưu nói gì, đôi mắt sáng dần dần mờ đi.
"Bác biết không?Dực rất yêu bác....."
"Bác có thể đến thăm Dực mà, tại sao không đến thăm anh ấy một
chút?"Cô nhẹ nhàng nói, không khóc, "nếu như anh ấy có thể gặp bác, gặp
được ba của mình, bác biết là anh ấy sẽ hạnh phúc như thế nào không?"
................
..........
Trong phòng rất yên lặng.