Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cô đúng là đứa con
gái vô liêm sỉ nhất thế gian! "
Tim cô đau như cắt.
Cô nhắm mắt, cặp lông mày đen nhỏ xinh trên làn da trắng như tuyết
run nhẹ. Đúng, cô là đứa con gái đáng ghét vô liêm sỉ, cô không thể nào
viện được bất cứ cớ gì để cầu xin anh tha thứ.
Cô không phản ứng gì.
Trước mặt anh, cô trong một lúc dường như câm lặng như một con rối,
mặc anh sỉ nhục hay làm gì, cô đều không có chút cử động nào. Những thù
hận của anh như màu bóng đêm đen đặc chết chóc trước mặt, không có
tiếng động nào, không có bất cứ âm thanh gì.
Doãn Đường Diêu dùng hết sức bóp chặt cằm cô.
Cô đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn một mực im lặng, không
bao biện không giải thích, cô im lặng như mãi mãi cũng không nói thêm lời
nào nữa.
"Tôi hận cô."
Doãn Đường Diêu rút hơi nói, âm thanh dồn nén trầm khàn.
Cô rùng mình.
"Tôi hận không giết được cô! "
Sự im lặng của cô thổi bùng cơn giận dữ của Doãn Đường Diêu! Tay
anh lạnh băng, hơi run rẩy, muốn chế ngự nó, lại dần dần trở nên ghê gớm
hơn... Đột nhiên, tay anh vận hết sức! Anh bóp cằm cô đến môi miệng méo
mó lại, xương cằm kêu lắc rắc! Anh muốn cô đau! Anh muốn cô đau đến
phải hét lên. Chứ không phải cứ im lặng không nói thế này.