SẼ CÓ THIÊN THẦN THAY ANH YÊU EM - Trang 314

Nhưng vĩnh viễn không nhìn thấy cô lại khủng khiếp ghê gớm hơn đau

khổ nhiều lần, giống như chìm sâu vào một giấc mộng tồi tệ mãi mãi không
tỉnh dậy được.

Tiểu Mễ thuỗn người ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đã gần một tiếng rồi,

nhãn thần cô đờ đẫn, môi mím chặt, hình như đang suy nghĩ một câu hỏi gì
đó mà mãi mãi cũng không tìm ra đáp án. Thành Viện điều chỉnh lại tốc độ
của bình truyền dịch, đắp chăn cẩn thận cho dì Thành, thấp giọng nói vài
câu với dì, lúc bắt đầu quay người nhìn về phía Tiểu Mễ, phát hiện từ nãy
đến giờ cô vẫn thẫn thờ như thế.

"Có chuyện gì à?"

Tiễu Mễ thường thường cười rất vui vẻ, giống như chẳng có phiền

muộn gì, vậy nhưng có lúc cô lại chất chứa biết bao tâm sự. Tiểu Mễ vui
tươi đơn giản, Tiểu Mễ buồn khổ bi thương, trước đây Thành Viện không
thể hiểu rõ đâu mới là Tiểu Mễ thật sự? Thành Viện không thích người ra
vẻ bí mật và giả tạo quá đáng nên vẫn giữ một khoảng cách nhất định với
Tiểu Mễ. Nhưng thời gian này suốt ngày ở bên nhau, Thành Viện lại bắt
đầu dần thích Tiểu Mễ. Có thể mỗi người đều có một bí mật riêng của mình
chăng, không muốn để người khác khám phá ra, chỉ cần cô ấy là người hiền
lành tốt bụng, hà tất phải biết hết mọi việc của cô ấy để niềm vui cô ấy cố
gắng tạo ra bị hủy bỏ ư?

Tiểu Mễ đờ đẫn gật đầu.

Cô thấy ánh mắt thân thiết của Thành Viện, trong ấy chứa đựng sự

quan tâm thầm lặng, sự quan tâm ấy giống như một chiếc áo bông mềm
mại nhẹ nhàng đắp lên trái tim đang đau đớn của cô vậy.

Mũi Tiểu Mễ cay cay, đột nhiên cô quá xúc động, muốn đem hết mọi

chuyện kể cho Thành Viện nghe. Cô đã phạm phải sai lầm không thể tha
thứ, đã rất rất hối hận rồi nhưng lại không biết phải làm sao để đền bù. Tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.