SHIORIKO VÀ ĐỜI THƯỜNG BÍ ẨN - Trang 88

(Single-Lens Reflex: máy ảnh kĩ thuật số khá phổ biến, có một ống

kính, sử dụng gương lật để phản chiếu khung cảnh lên lăng kính)

Có lẽ đó là thời điểm tôi bắt đầu thấy không ổn.

Tại sao Akiho không kể với tôi chuyện này? Lẽ nào sợ tôi không hiểu

được cô ấy?

Dù vậy, niềm vui mừng khi thoát khỏi kì thi đã xua tan cảm giác lợn

cợn trong lòng.

Kosaka Akiho dường như không muốn nói với tôi về bản thân cô, đặc

biệt là về hoàn cảnh gia đình. Cha mẹ cô ly thân, người cha về quê sinh
sống. Cô nương nhờ họ hàng nhưng không thuận hòa lắm. Những chi tiết
tôi cóp nhặt được về Kosaka chỉ có ngần ấy.

Tôi không biết đó có phải lý do hay không, nhưng giờ giới nghiêm của

cô luôn bị kiểm soát gắt gao một cách quá đáng. Ngay cả sau khi cô vào
học đại ở Tokyo, bất kể có chuyện gì, hằng ngày cô đều phải về đến
Kamakura trước 8 giờ tối. Trường của cô nằm ở Nerima thuộc Tokyo, đi đi
về về cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Đồng nghĩa với việc ngày
thường cô không có thời gian tự do.

Nhưng bất mãn hơn nữa là việc Akiho răm rắp tuân theo giờ giới

nghiêm. Ngày cô với tôi đến Motomachi ở Yokohama để hẹn hò vào dịp
Tuần lễ vàng là lần duy nhất cô phá bỏ giờ giấc. Chúng tôi đi tham quan
nhà thờ cổ trên đồi cao, lúc về bị lạc đường. Hai đứa hộc tốc lao lên chuyến
tàu Negishi, đến ga Kamakura thì đã hơn 8 giờ 30 phút.

Cô bảo đến ga là được rồi, nhưng tôi mặc kệ và đưa cô về tận nhà, đó

là một ngôi nhà tráng lệ trong khu dân cư ở Onarimachi. Mắt tôi choáng
ngợp trước cổng vào bề thế và khu vườn kiểu Nhật, nhưng bất ngờ hơn cả
là có một người trong gia đình đang đứng đợi cô. Cụ già quắc thước, lưng
thẳng tắp, khoanh tay đứng trên phiến đá. Mái tóc bạc phơ cắt ngắn, thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.