SHIORIKO VÀ NHỮNG LỜI CHƯA NGỎ - Trang 150

Thấm thoắt mà đã cuối tháng Hai. Bên ngoài cửa sổ, vài vị khách nữ

đang co ro đứng trước siêu thị đợi đến giờ mở cửa. Trời mây u ám, tưởng
chừng có thể chuyển mưa tuyết bất cứ lúc nào. 

"Xin lỗi nhé! Ngày nghỉ mà còn gọi cậu ra đây sớm như vậy."

"Có gì đâu, đằng nào em cũng rảnh... Nhà em gần đây nữa mà."

Tôi nói. Khu Ofuna tôi ở chỉ cách Hongodai một ga nhưng tôi không

có họ hàng hay bạn bè nào sống quanh khu này.

Hồi sáng Takino gọi điện thoại cho tôi, "Anh thu xếp được thời gian

rồi, nếu được, mình gặp nhau nói chuyện không?" Anh chẳng rào đón gì,
hỏi độp một cái khiến tôi cứ ngẩn ra. Mãi tôi mới nhớ, cách đây khá lâu,
nhân nhắc đến mẹ của Shioriko, anh từng hứa, "Để lần tới, có thời gian
rảnh, từ từ anh kể cho."

Đó là nguyên cớ khiến tôi đi đến Hongodai, nhà ga nằm gần tiệm sách

nhà Takino.

"Dạo này Shinokawa thế nào rồi? Khỏe không? À, anh bất lịch sự quá.

Anh hút thuốc được chứ?"

Lấy điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi, anh mới thốt lên như bất chợt

nhớ ra. Tôi gật đầu.

"Cô ấy khỏe lắm. Chân cũng ổn định hơn."

"Thế à, vậy là phấn khởi." Anh mở nắp bật lửa đánh tách một cái rồi

châm thuốc. 

Chân Shioriko đang trên đà hồi phục. Tuy khó mà được như xưa,

nhưng một ngày nào đó, cô sẽ có thể sinh hoạt mà không cần dùng đến
nạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.