SHIORIKO VÀ NHỮNG LỜI CHƯA NGỎ - Trang 88

(Một trong những đền thờ Shinto quan trọng nhất Nhật Bản, tọa lạc ở

thành phố Kamakura, tỉnh Kanagawa)

Sau đó, tôi đứng trầm ngâm trước gốc cây ngân hạnh to lớn một hồi

lâu, còn lâu hơn lúc ở điện thờ. Tất nhiên, tôi đã nghe tin cây cổ thụ mấy
trăm năm tuổi này vừa bị bão mùa xuân quật đổ, nhưng đây là lần đầu tiên
tôi tận mắt chứng kiến. Một vật thể vốn tồn tại bao đời nay, bỗng chốc biến
mất không có dấu hiệu nào báo trước, cho dù không mấy liên quan đến
mình, tôi vẫn không khỏi cảm thấy bị sốc.

Ấy, không phải tôi đang ví von với chuyện khác đâu.

Tôi nốc rượu tì tì ở quán suốt từ lúc hoàng hôn đến tối mịt, rồi được

một người bạn ở Zaimokuza cho ngủ nhờ. Kí ức của tôi từ khoảng nửa đêm
trở đi là bắt đầu mơ hồ, nhưng hình như trừ tôi ra, cả đám đã nhao lên bàn
tán về tiệm sách cũ Biblia. "Mỹ nhân chủ tiệm với tên ngố Gora dạo này ra
sao rồi?", "Nếu không nên cơm cháo gì thì nhanh nhanh bị đá đít cho bọn
tôi có dưa lê để buôn nào!"... Hết tên này đến tên kia thi nhau nói, tôi đều
nghe tai này lọt tai kia hết.

Ăn xong bữa sáng muộn bạn mời, tôi mới rời đi. Đoàn tàu với những

đường kẻ màu xanh và kem tiến vào sân ga. Đợi hành khách xuống hết, tôi
bước qua cánh cửa mở để lên toa tàu. Tuy vẫn còn ghế trống nhưng đằng
nào về đến Ofuna cũng chi có hai ga, tôi bèn nắm lấy tay vịn rồi lơ đãng
nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chà, tình cờ quá, Gora ơi!"

Lúc tàu điện xuất phát, bỗng một giọng nói cao vút quen thuộc vang

đến tai tôi. Tôi bèn quay tới quay lui.

"Chú nhìn đi đâu đấy? Chị ở đây cơ mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.