SHIORIKO VÀ NHỮNG VỊ KHÁCH KÌ LẠ - Trang 182

trong cái tủ có khóa ở nhà thôi, khó mà gọi là an toàn được. Dù sao thì tôi
cũng chỉ nối dối vì muốn giữ nó càng xa tầm tay Oba càng tốt. Hình như gã
còn định nói thêm gì nữa, song đúng lúc ấy có tiếng xe chạy tới gần nên gã
chỉ kịp thì thầm vào tai tôi, 'Cấm mày nói chuyện này với ai khác đấy nhé.
Mày mà nói là tao sẽ đốt cả cửa tiệm nhà mày. Tốt nhất là đừng có ngang
bướng thế nữa và bán cuốn sách cho tao ngay. Tao sẽ tìm mày sau.' rồi đi
mất.

Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ. Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm

trên giường trong bệnh viện rồi. Tôi không kể cho bất kì ai chuyện xảy ra
vào ngày hôm ấy, chỉ nhờ Ayaka mang cuốn Những năm cuối đời đến đây,
cất nó trong két. Ở bệnh viện thường xuyên có người qua lại nên tôi cảm
thấy an toàn hơn nhiều so với ở nhà. Suốt hai tháng qua, gã không hề liên
lạc lại với tôi như đã đe dọa, tất nhiên là tôi cũng không..."

"C... chờ chút đã." Tôi không nhịn được nữa, lên tiếng ngắt lời

Shinokawa, "Lẽ nào cô chưa báo chuyện này cho cảnh sát?"

"Chưa." Cô trả lời như thể đó là lẽ tất nhiên, khiến tôi sững sờ.

"Vì sao chứ? Suýt nữa cô bị giết rồi đấy."

"Bởi tôi không biết kẻ tự xưng Oba Yozo kia là ai cả." Cô đáp, "Dẫu

có báo cảnh sát thì chắc chắn họ cũng không thể tìm ra gã ta ngay được. Mà
một khi biết tôi đã báo cảnh sát thì có lẽ gã sẽ ra tay với tiệm sách nhà tôi
mất. Tôi nghĩ gã dám làm thế thật đấy, và tôi tuyệt đối không muốn để mất
tiệm sách đâu."

"Nhưng nếu cô cứ để gã nhởn nhơ như vậy..."

"Thế nên tôi định đợi gã quay lại tiệm sách rồi mới báo cảnh sát.

Trong suốt thời gian nằm viện, tôi đã luôn nghĩ xem nên làm thế nào để dụ
gã tới tiệm đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.