SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 409

"Phu nhân Kiritsubo hét cái gì vậy?"
"Đứa bé! Có làm sao không? Phu nhân Sazuko đang có mang." Bà giải

thích." Chúng tôi sợ phu nhân ngã sẽ bị tổn thương."

"Con của Toranaga Sama ư?"
"Phải", Mariko nói, ngoái lại nhìn chiếc kiệu.
Lúc này Kiri đã ở bên trong cánh rèm thưa đóng kín, chàng mạng trễ nải.

Tội nghiệp bà ta, Mariko thầm nghĩ, biết rằng Kiri vẫn cố giấu nước mắt
của mình. Nếu ta ở địa vị của bà ấy và cũng phải xa Đại nhân của mình, thì
ta cũng hoảng sợ thế thôi.

Mariko đưa mắt nhìn Sazuko lúc này đang đứng ở bậc thềm trên cùng, giơ

tay vẫy chào rồi đi vào trong nhà. Cánh cửa sắt đóng lại, kêu loảng xoảng.
Nghe như tiếng chim báo tử ấy, Mariko thầm nghĩ. Liệu chúng ta có còn
trông thấy họ nữa không?

"Ishido muốn gì?" Blackthorne hỏi.
"Ông ta... tôi không biết nói thế nào, dùng từ nào cho đúng. Ông ta đang

đi điều tra... đang đi tuần tra mà không báo trước gì cả."

"Tại sao?"
"Ông ta là người chỉ huy lâu đài này", nàng nói, không muốn tiết lộ lý do

thật.

Yabu hò hét ra lệnh ở đầu đoàn người rồi lên đường. Mariko lên kiệu của

mình, để rèm hé mở. Buntaro ra hiệu cho Blackthorne đi theo bên cạnh.
Anh tuân lời.

Họ chờ cho kiệu của Kiri đi qua. Blackthorne trố mắt nhìn cái bóng người

lờ mờ không rõ, quấn trong áo choàng và nghe thấy tiếng thút thít bị nén
lại. Hai nữ tỳ Asa và Sono, vẻ mặt hoảng sợ, đi bên cạnh kiệu. Blackthorne
liếc nhìn lại đằng sau lần cuối. Hiromatsu đang đứng một mình bên cạnh
túp lều nhỏ, tay chống lên thanh kiếm của lão. Lúc này bọn Samurai đã
đóng cánh cửa nặng nề kiên cố lại rồi, anh không còn nhìn thấy hoa viên
nữa. Thanh gỗ ngang to tướng đã được cài lại. Trên sân trước không còn tên
lính gác nào nữa. Chúng kéo cả lên mặt tường thành.

"Có chuyện gì thế?" Blackthorne hỏi.
"Xin lỗi, tôi không hiểu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.