SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 423

Blackthorne làm theo lời Mariko. Anh trông thấy tên đội trưởng và bọn

Áo Xám liền hiểu ngay. Sức khoẻ của anh đang trở lại nhanh chóng, nhờ có
rượu.

"Xin lỗi, senhora. Có lẽ đó chỉ là sự hoảng loạn mà thôi. Chắc tôi già rồi.

Tôi thường lên cơn điên luôn và sau đó không bao giờ nhớ được cái gì đã
xảy ra. Nói tiếng Portugal thật là mệt, có phải không, thưa phu nhân?"

Anh chuyển sang tiếng Latin.
"Bà có hiểu không?"
"Có chứ."
"Thứ tiếng này có dễ hơn không?"
"Có lẽ dễ hơn", Mariko nói, cảm thấy nhẹ cả người vì Blackthorne đã hiểu

là cần phải thận trọng, thậm chí dùng cả tiếng Latin, là thứ tiếng hầu như
không thể hiểu nổi và không thể học được đối với người Nhật Bản. Chỉ trừ
một nhúm người trong cả vương quốc, mà nhúm người này lại toàn là do
các giáo sĩ dòng Temple dạy dỗ và phần lớn đều gắn bó với giới tăng lữ.
Mariko là phụ nữ duy nhất trong toàn bộ thế giới của họ biết nói, đọc và
viết tiếng Latin, tiếng Portugal.

"Cả hai thứ tiếng đều khó cả, mỗi thứ đều có những nguy hiểm."
"Còn ai khác biết những nguy hiểm?"
"Chồng tôi và người cầm đầu đoàn chúng ta."
"Bà có chắc không?"
"Cả hai đều tỏ ra là biết."
Tên đội trưởng bọn Áo Xám tỏ vẻ bồn chồn nóng ruột và nói cái gì đó với

Mariko.

"Hắn hỏi ông có nguy hiểm không, có cần phải trói chân tay ông lại

không. Tôi bảo không, bây giờ ông đã hết cơn tê liệt rồi."

"Vâng", anh nói, buột miệng trở lại tiếng Portugal:
"Tôi hay lên cơn luôn. Nếu ai đánh vào mặt tôi là tôi nổi cơn điên. Xin lỗi.

Tôi không bao giờ nhớ được cái gì đã xảy ra trong lúc lên cơn như thế. Đó
là bàn tay của Chúa." Anh nhận thấy tên đội trưởng đang chăm chú nhìn
môi anh và anh nghĩ thầm, đồ con hoang, tao đánh cuộc là mày hiểu tiếng
Portugal. Đừng hòng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.