SỐ ĐỎ - Trang 122

sừng mất! vân vân v.v... Và còn nhiều cậu nói vui vẻ, ý nhị khác nữa, rất xứng
đáng với những người đi đưa đám ma.

Ðám cứ đi...

Ðến huyệt, lúc hạ quan tài, cậu Tú Tân luôn thuộm trong chiếc áo thụng trắng
đã bắt bẻ từng người một, hoặc chống gậy, hoặc gục đầu, hoặc cong lưng, hoặc
lau mắt như thế này, như thế nọ... để cậu chụp ảnh kỷ niệm lúc hạ huyệt. Bạn
hữu của cậu rầm rộ nhảy lên những ngôi mả khác mà chụp để cho ảnh khỏi
giống nhau.

Xuân Tóc Ðỏ đứng cầm mũ nghiêm trang một chỗ, bên cạnh ông phán mọc
sừng. Lúc cụ Hồng ho khạc mếu máo và ngất đi, thì ông này cũng khóc to
“Hứt!... Hứt!... Hứt!...”

Ai cũng để ý đến ông cháu rễ quý hoá ấy.

Ông ta khóc quá, muốn lặng đi thì may có Xuân đỡ khỏi ngã. Nó chật vật mãi
cũng không làm cho ông đứng hẳn lên được. Dưới cái khăn trắng to tướng, cái
áo thụng trắng loè xoè, ông phán cứ oặt người đi, khóc mãi không thôi.

- Hứt!... Hứt!... Hứt!...

Xuân Tóc Ðỏ muốn bỏ quách ra chợt thấy ông phán dúi vào tay nó một cái
giấy bạc năm đồng gấp tư... Nó nắm tay cho khỏi có người nom thấy, rồi đi tìm
cụ Tăng Phú lạc trong đám ba trăm người đương buồn rầu và đau đớn về
những điều sơ suất của khổ chủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.