biết rằng lúc ấy, hai ngài vẫn còn nằm trên sàn lim có nhiều rệp ở căn
phòngđề bô của nhàSécurité . Chính sở mật thám mà cũng lại không biết nốt,
vì có bao nhiêu nhân viên đều chia nhau đi hộ giá ngoài phố cả, người ta chua
có người và chưa đủ thì giờ xét căn cước và hỏi cung hai kẻ bị bắt kia nữa! Và
Tổng cục kết luận rằng đó chính là một sự phá hoãng, một cuộc phản trắc, một
vố chơi xỏ lại Tổng cục, cũng như cái thói, cái thông bệnh của những nhà thể
thao có danh tiếng xưa nay. Sau cùng Tổng cục đành phải cứu chửa sự sai hẹn
của mình trước công chúng, bằng cách mời nhà quán quân quần vợt Xiêm La
ra thử tài với Xuân Tóc Ðỏ.
Tiếng loa vừa vang lên xong, công chúng vỗ tay hoan nghênh tức khắc. Vì
rằng tài nghệ của Hải, Thụ và Xuân, thì người ta đã nhiều lần được mục đích
rồi. Nhưng thiên hạ chưa ai được biết cái tài của Luang Prabahol, nhà quán
quân Xiêm La! Công chúng Pháp – Nam lại còn được rất hài lòng vì cho rằng
sự Tổng cục không đề cử Hải và Thụ mà chỉ bắt Xuân là một người chưa chiếm
quán quân năm nào, thì đó chính là một cử động kiêu ngạo rất kín đáo vậy.
Cho nên ta không cần phải xét đến cái sung sướng của Văn Minh, ông bầu, khi
ông này được ban trị sự của Tổng cục nói rằng người của ông được đại diện cho
Hà Thành để giữ cái danh dự cho Tổ quốc, trước nhà vô địch Xiêm.
Công chúng luôn luôn vỗ tay hoan hô Xuân, còn trên khán đài, đức vua Xiêm
đã lộ ra mặt rồng tất cả sự thịnh nộ của vị thiên tử thế Thiên hành đạo ở cái
nước có hằng triệu con vôi. Thật là một tiếng sét, vì sự thua kém của tài tử
Vọng Các là rõ rệt quá, và ởséc đầu, Xuân Hà Thành được 6 – 1. Ðức vua nước
nhà, quan Toàn quyền và Thống sứ đều băn khoăn lắm, vì nếu Ðông Pháp
nhân đó mà được danh tiếng về mặt thể thao thì, đối lại, về mặt ngoại giao có
thể rầy rà, lôi thôi. Than ôi! Ðó là cái lợi hại thiên nhiên, đích đáng của mọi sự
trên thế gian nầy! Ðếnséc thứ nhì, công chúng thấy Xuân đánh uể oải hình
như chấp bên địch. Ông bầu Văn Minh rất lấy làm lo. Kết quả 5 – 7. Những
người không nông nổi đều hiêủ ngay đó là Xuân để dành sức.
Mấygiơ đầu ởséc thứ ba tỏ rằng hai bên cùng gắng hết sực. Tuy Luang
Prabahol đã trổ ra hết tài năng mà cũng không lấn át được Xuân. Ðến lúc
trọng tài hô 15 – 30, trông tài tử của mình đã nắm phần thua, vua Xiêm tức
thì lôi trong túi áo ra cái bản đồ Ấn Ðộ Chi Na do chính phủ Xiêm vẽ lại, tức là
bản đồ nước Xiêm cũ có bờ cõi ở núi Hoành Sơn. Ngài ngắm nghía cái bản đồ
mà không nhìn ra cuộc đấu nữa. Viên quan hầu Ðức và viên quan hầu Nhật
đều cùng ghé tâu một cách thì thào“La guerre! La guerre!” 1.
Dưới sân, đám công chúng Pháp Nam ngây thơ, vô lo vô lự, vẫn vỗ tay rầm rộ
để ủng hộ Xuân. Viên trọng tài luôn miệng hô:
- Ca răng! Ca răng ta! A văng ta sẽ vít! A văng ta đờ o!2.