tọa rằng Socrate này chẳng có chút nghề miệng luỡi mọn nào. Trừ
phi đối với họ sự hùng biện có nghĩa là sức mạnh của sự thật. Nếu
đúng như thế, tôi thú nhận có thể là nhà hùng biện, nhưng không
phải theo kiểu của họ. Bởi vì, xin nhắc lại một lần nữa, họ chưa hề
nói lên lời nào đúng với sự thực, trong khi từ miệng tôi, quý vị sẽ
nghe tất cả sự thực, cho dù nó không được chải chuốt bằng loại ngôn
từ bóng bẩy như trong diễn từ đầy tiểu xảo của bên nguyên, mà
ngược lại, bằng bất cứ câu chữ nào thoạt hiện đến trong đầu; bởi vì
thực tình, tôi tin chắc rằng mình sẽ không nói điều gì không chân
thực. Vậy, đừng ai chờ đợi chi khác ở Socrate.
Ở vào tuổi đời này, thật khó coi nếu tôi xuất hiện trước mắt quý
vị như một thiếu niên đang tập diễn thuyết trước công chúng, phải
không quý đồng hương Athènes? Cho nên ân huệ duy nhất mà tôi
xin quý vị là, nếu phải nghe tôi tự bênh vực bằng cùng thứ ngôn
ngữ mà tôi vẫn quen dùng ở quảng trường Agora
đổi tiền (nơi một số đông quý vị ở đây đã từng nghe tôi phát biểu)
hay ở bất cứ chỗ nào khác, xin chớ ngạc nhiên và ồn ào ngắt lời
tôi
; bởi vì hôm nay là lần đầu tiên trong đời, tuổi đã ngoài bảy
mươi, Socrate này mới phải ra hầu tòa, nên thật tình hoàn toàn xa lạ
với thứ ngôn ngữ được sử dụng nơi pháp đình. Thế thì, y hệt như
nếu tôi là người sống ngoài thành quốc, quý vị sẽ dung thứ cho
phép tôi phát biểu bằng lời nói và cung cách của nơi tôi ở, tôi cũng
xin quý vị, và tôi tin rằng đấy là yêu cầu chính đáng, hãy để cho tôi
làm chủ phần hình thức của phần tự biện này, cho dù nó sẽ có kết
quả tốt xấu ra sao, mà chỉ tập trung tất cả chú ý suy xét xem những
điều tôi nói ra là đúng hoặc sai. Đấy chính là nhiệm vụ của người xét
xử; nhiệm vụ của diễn giả là khai báo sự thật.
Thưa quý công dân Athènes, bây giờ, trước hết cho tôi phản bác
những kẻ buộc tội và các tội trạng mà họ đã cáo buộc tôi trước kia;
sau đó, tôi sẽ trả lời những kẻ buộc tội và các tội trạng mới mà họ
gán cho tôi gần đây.