SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 102

Những vì sao nhấp nháy bên ngoài cửa sổ.

Thuốc mỡ bóp trên lòng bàn tay được xoa cho nóng lên một chút, sau

đó, những ngón tay thon dài đẹp đẽ dính đầy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên
vết thương trên má Doãn Hạ Mạt.

Doãn Hạ Mạt bị đau khẽ xuýt xoa.

Lạc Hi thở dài, ngón tay mềm dịu hơn, anh cẩn thận thoa bàn tay âm

ấm lên má cô, dấu vết những cái tát ửng đỏ khiến anh buốt cả ruột gan.

“Tại sao không đánh trả lại?” Lạc Hi đau lòng nói. “Cái loại người

như An Bân Ni đâu biết ghi nhận em đã nương tình không ra tay, cô ta chỉ
tính đó là lần em đã khiến cô ta khó chịu mất mặt. Đối với hạng người như
An Bân Ni, em hoàn toàn không cần phải mềm lòng.”

Kết thúc buổi biểu diễn, Lạc Hi quay về mở cửa căn hộ thì đã thấy Hạ

Mạt đang ngồi trên sofa trong phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái
tim anh ấm áp tràn đầy niềm vui. Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra
những vết ngón tay trên mặt Hạ Mạt, rõ ràng là dấu tích bị đánh để lại, Lạc
Hi sửng sốt, gạn hỏi mãi mới biết ngọn nguồn.

Cô cười nhạt, nói: “Em mà đánh trả, hóa ra em đâu khác gì cô ta?”.

Lạc Hi chăm chú nhìn cô, so với trong tưởng tượng của anh, cô còn

thông minh và kiên cường hơn rất nhiều, có lẽ cô đã phải chịu quá nhiều
đau khổ nên mới cảm thấy những việc này chả đáng gì.

“Có cần anh giúp gì không?”

Trong làng giải trí, Lạc Hi sớm đã được nghe tiếng tăm An Bân Ni là

con người vẫn quen cay nghiệt với những người mới vào nghề, chỉ có điều
lúc trước Lạc Hi không để tâm, còn như hôm nay...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.