SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 103

Đôi mắt anh loé lên tia sáng lạnh.

“Tự mình em sẽ xử lý được. Làm lớn chuyện này ra, có thể hậu quả sẽ

càng nghiêm trọng hơn.” Doãn Hạ Mạt trầm giọng trả lời, không phải là cô
sợ An Bân Ni, mà là, nếu như sóng gió đã có thể bình yên trở lại, thì cứ để
nó bình yên. Cô muốn dựa vào sức của chính mình để mọi người phải thừa
nhận, cô không muốn dựa vào những tin tạo scandal hoặc là sự thông cảm
của bất kỳ ai đó.

“Hạ Mạt, em kiên cường hơi quá rồi đấy!” Lạc Hi thở dài.

“Anh đã gặp việc nào như thế này chưa?”

Doãn Hạ Mạt thản nhiên nhìn Lạc Hi, cô không sợ anh nhìn thấy vết

thương trên mặt, không sợ bị anh trêu chọc, đối diện với những người đã
từng cảm nhận những nguy hiểm như anh, cô lại thấy an toàn đến độ có
cảm giác như đang trong một vịnh cảng yên tĩnh bình lặng, bên anh, những
tổn thương và sỉ nhục phải gánh chịu đó dường như có thể dần dần mờ nhạt
và quên hẳn đi được.

Lạc Hi cười.

“Tuy rằng lúc đóng phim anh chưa bao giờ bị người ta ác ý tát tai,

nhưng mà, những chuyện đại loại như thế này đâu có thiếu gì!” Anh thổi
nhẹ lên vết thương trên má cô, mát lạnh, dường như làm thế có thể bớt đau
một chút cho cô. “Đã từng có người bạn cho người gọi anh đến một con
hẻm tối vào giữa đêm, năm, sáu người vây quanh anh, chân đá tay đấm,
bọn họ còn dùng cả cây gậy sắt và dây xích. Lần đó anh phải nằm trong
bệnh viện hơn nửa tháng, cũng còn may là anh ôm giữ được bộ mặt, nhưng
gãy mất hai cái xương sườn.”

Cô ngạc nhiên: “Anh nói thật đấy à?”.

Lạc Hi chớp chớp mắt: “Đưa tay đây cho anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.