SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 104

Anh nắm lấy tay cô, đặt vào trong áo lông của mình, nhiệt độ cơ thể

của anh qua một lớp áo sơ mi mỏng làm nóng bàn tay cô, ngón tay cô có
thể cảm nhận được nhịp tim của anh, ở phía dưới ngực trái có vết sẹo nhỏ.
Không hiểu sao, khi đặt tay lên ngực anh, nhịp tim của cô đột ngột lỡ mấy
nhịp, mặt nóng bừng lên.

“Tổng cộng khâu bảy mũi.” Lạc Hi nắm chặt đôi tay vùng vẫy muốn

rút ra của cô, thật chặt, đặt nó lên chỗ vết thương. “May mà gặp bác sĩ có
tay nghề cao, vết sẹo để lại rất mờ, lúc quay phim giấu đi một chút là không
nhìn thấy nữa, chỉ là khi nào sờ vào mới có thể cảm nhận được.”

“Tại sao đánh anh?”

“Bởi vì...”, anh khẽ cười, “... khi anh xuất hiện, những người khác đều

trở thành vật làm nền cho anh, dù đó là những diễn viên đã thành danh”.

Mạnh mồm tự mãn quá.

Nhưng mà, nhìn Lạc Hi đẹp như sương mai thế kia, Doãn Hạ Mạt

cũng không thể không thừa nhận, bản chất của anh thực sự có chất kiêu
căng ngạo mạn. Khi anh xuất hiện trước ống kính, tất cả mọi người đều khó
lòng rời ánh mắt khỏi anh, giống như con yêu tinh biến hoá, mỗi ánh mắt
đều có ma lực khiến người ta phải ngạt thở.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Lạc Hi nắm chặt tay cô, kéo ra khỏi chỗ vết sẹo. “Cũng ở

chính chỗ đó hắn bị trói và cũng bị đánh gãy bốn cái xương sườn... là anh
tìm người làm...”

Anh nguýt Hạ Mạt, nói tiếp: “Cảm thấy anh xấu lắm phải không? Có

phải là đáng sợ lắm...”

Bàn tay rời lồng ngực Lạc Hi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.