SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 108

Hàng lông mi của cô bé vừa dài vừa cong, mái tóc xoăn rất dại, đôi

mắt sáng long lanh trong veo như hai viên pha lê. Cô bé ngơ ngác nhìn trần
nhà, không một cử động, chẳng khác gì búp bê bày trong tủ kính. Hồi nãy
bác sĩ có nói, cô bé bị va đập không nghiêm trọng lắm, chỉ vì quá sợ hãi mà
ngất đi thôi.

Cô bé ngồi dậy trên giường.

Mở to mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi đầy vẻ hoài nghi, cô bé thì

thầm hỏi: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu đã hiểu được nguyên nhân vì

sao cô bé lại chạy ra cản xe cậu.

Cô bé tên Hạ Mạt, bố cô vốn làm việc trong Tập đoàn Âu Thị, nhưng

một tháng trước đã bị sa thải. Bố cô bé mãi vẫn chưa tìm được việc làm, mẹ
cô ngày nào cũng trốn vào trong phòng khóc, cô bé và đứa em trai sắp bị
trả lại cô nhi viện. Cô bé nghe nói xe của Chủ tịch Tập đoàn Âu Thị thường
đi qua con đường đầy bóng mát này, nên ngày ngày ra đây đứng đợi để cản
xe của Chủ tịch, cầu xin Chủ tịch đừng sa thải bố cô.

“Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.

“Mười một tuổi.”

Cậu lặng người. Một cô bé nhỏ xíu như vậy, sao lại có thể nghĩ được

đến những việc như thế này? Trong tưởng tượng của cậu, những bé gái
mười một tuổi thường chỉ biết nũng nịu bố mẹ để đòi đồ chơi và sôcôla.

“Tại sao bố mẹ em lại muốn đưa em và em trai vào cô nhi viện?” Cứ

cho là thất nghiệp đi thì cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy.

Hạ Mạt cắn chặt môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.