SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 14

thô bạo ôm chặt cô lần nữa, ép đầu cô sát vào lồng ngực anh khiến cô
không thể nhìn thấy Âu Thần được nữa.

Âu Thần bỏ đi.

Những bước chân lạnh lùng khiến trái tim cô đau từng mũi, từng mũi

kim châm.

Cánh cửa đóng “rầm” lại.

Tiếng cửa đóng làm cô giật thót mình, bất giác tóm chặt tay áo Lạc Hi.

Bàn tay thon dài của Lạc Hi nhẹ nhàng vỗ về cô. Cô dần dần bình tĩnh trở
lại, từ từ buông tay áo Lạc Hi ra.

Lạc Hi nói nhỏ: “Mạt Mạt sau này em chỉ là của mình anh thôi… được

không?” Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Nửa câu trước giống như mệnh
lệnh hoặc là lời tuyên thệ, nửa sau lại giống như lời thỉnh cầu thì đúng hơn.
Có lẽ ngay chính bản thân anh cũng chưa nhận ra sự van xin trong lời nói
của mình.

Doãn Hạ Mạt có chút hoảng hốt.

Sau đó, rất nhẹ, khó có thể nhận ra đó là cái gật đầu. Mà giữa phút

giây gật đầu ấy, dường như trong cô, có một cái gì đó đang chết đi.

***

Buổi sáng.

“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn sự quan tâm, giúp đỡ của anh!”

Trân Ân sung sướng không ngớt lời nói cảm ơn qua điện thoại di

động, nghe đầu điện thoại bên kia cúp máy, cô vội vàng nhảy một cách đầy
kích động, vừa quay được ba vòng, cô đụng ngay Hạ Mạt đang đứng lặng
lẽ bên cửa sổ. Trân Ân hét vào tai Hạ Mạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.