SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 317

Hạ Mạt sững người một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Doãn

Trừng, cô cười dịu dàng:

“Tiểu Trừng à, em thích anh ấy không?”

“Dạ?”

Gắp món cánh gà ra đĩa, Doãn Hạ Mạt nói nừa đùa nửa thật:

“Nếu như Tiểu Trừng không thích anh ấy, vậy thì chị cũng không thích

anh ấy. Nếu Tiểu Trừng có thể chấp nhận anh ấy, thì chị mới thích anh ấy.”

“Chị...”

Mắt của Tiểu Trừng hơi ươn ướt, hàng lông mi dài như đọng giọt

sương long lanh.

“...”

Hạ Mạt nhìn Doãn Trừng, cô mỉm cười. Cô thừa biết Tiểu Trừng ngay

từ nhỏ đã yêu quý Lạc Hi. Hồi đó, cả ngày Tiểu Trừng bám đuôi Lạc Hi.

“Em rất thích anh Lạc Hi.” Tiểu Trừng mỉm cười.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì...”, bởi vì chị thích ai thì em nhất định sẽ thích người đó, “... vì

anh Lạc Hi rất tốt với chị, đã nhiều lần giúp đỡ chị, vả lại em thấy anh ấy
cũng rất thích chị”. Tuy nhiên thế giới này không ai có thể yêu thích chị Hạ
Mạt được bằng cậu, Tiểu Trừng trong lòng thầm nghĩ thêm như vậy.

“Có điều...” Đột nhiên Tiểu Trừng lại do dự.

“Sao cơ?” Hạ Mạt vội hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.