SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 355

“Chà, có lẽ em tuyệt đối không phải đi tìm gặp hắn là vì anh mà chính

vì bản thân em.” Lạc Hi cười rạng rỡ như cánh anh đào, những cánh hoa
anh đào đầu hạ bị gió thổi rụng lả tả trong vườn nhà. “Còn nhớ em đã từng
nói, trái tim em không có chỗ cho tình yêu, em chỉ cần thành công, vì thành
công, em sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Cho nên, bây giờ vì cơ hội của em, em
quyết định vứt bỏ anh sao?”

“Anh... anh nghĩ như vậy sao?!”

Doãn Hạ Mạt đau tức trong lồng ngực.

Cô đờ đẫn nhìn Lạc Hi, trái tim đau thắt không thở nổi, cô vùng vẫy

âm thầm nói với chính mình, Lạc Hi vì phải chịu nhiều đau khổ nên mới
nói ra những lời cay nghiệt đấy, vậy mà trái tim cô vẫn đập từng nhịp , từng
nhịp nhói đau làm sắc môi chuyển dần sang trắng bệch. Tự dưng Hạ Mạt
cảm thấy không hiểu tại sao mình còn đứng đây, không hiểu tại sao mình
như một con ngốc nghe anh nói với mình những lời đau lòng này!

Nhìn khuôn mặt Hạ Mạt càng lúc càng nhợt nhạt, trong lòng Lạc Hi

cũng cảm thấy vô cùng ân hận!

Không, anh không có ý đó, thật sự anh cũng không có ý nghi ngờ cô!

Nếu là vì Âu Thần có thể đem lại những cơ hội tốt cho cô, thì việc cô phải
làm là chia tay anh chứ không phải đứng ở đây cố giải thích cho anh hiểu.
Với tính cách lạnh nhạt xưa nay của Hạ Mạt, nếu cô không có tình cảm với
anh, cô sẽ không liên tục gọi điện cho anh như vậy, thậm chí trước việc anh
đã cự tuyệt không nhận điện thoại, cô đã đến trường quay thăm anh trước

Nhưng cứ nghĩ đến những hình ảnh trên trang báo kia, hình ảnh Hạ

Mạt dịu dàng buộc sợi dây lụa màu xanh cho Âu Thần, rồi hình ảnh cô lo
lắng quan tâm nhìn Âu Thần nằm trên giường cấp cứu…

Giống như sương mù giữa đêm khuya, nỗi sợ hãi không định hình và

cảm giác bất an khiến trái tim Lạc Hi đột nhiên bị thọc sâu tạo thành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.