SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 356

hố đen thăm thẳm, rồi cứ thế rơi mãi vào...

Trong phòng nghỉ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đau khổ và bi thương

trong ánh mắt như lời định mệnh bùa chú cho số phận, không ai có thể
thoát ra được, cả hai bỗng nhiên đều không biết nên phải nói gì, có lẽ nói gì
cũng sẽ là sai...

“Cốc cốc.”

Khiết Ni đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng.

“Lạc Hi, sắp diễn cảnh tiếp theo rồi, đạo diễn gọi anh chuẩn bị đấy.”

Lạc Hi buồn bã nhìn Hạ Mạt một lần nữa, định nói gì đó song lại

không cất được thành tiếng, anh cứng đơ người bước ngang qua Hạ Mạt.
Hạ Mạt đứng ngược phía ánh nắng, lòng cô đau như thắt, khi cánh cửa bị
Lạc Hi đóng “rầm” một tiếng, sợi dây đau khổ nhất trong cõi lòng cô cũng
đứt theo luôn...

***

Hạ Mạt về đến nhà thì trời đã tối. Cô đứng trước cửa hít thật sâu, cố

gắng giấu hết những nỗi đau không để hiện nên trên khuôn mặt, cô đưa tay
xoa xoa trên mặt, nở nụ cười hồi lâu cho thật tự nhiên rồi mới lấy chìa khoá
mở cửa.

“Tiểu Trừng.”

Hạ Mạt vừa đổi dép ở hành lang trước cửa vừa khẽ gọi.

Sao không có ai nhỉ?

Giờ này Tiểu Trừng phải có ở nhà mới đúng chứ, nhưng không ai cả,

không có mùi thơm của thức ăn, đèn phòng khách cũng không bật. Hạ Mạt
nghi hoặc bước vào phòng khách, con mèo đen lù lù nhào về phía cô, Hạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.