SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 357

Mạt giật thót mình, con Sữa Bò lại gào lên kéo cô chạy về phía phòng ngủ
của Tiểu Trừng!

Bật công tắc đèn.

Căn phòng bừng sáng!

Tiểu Trừng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt mày xám ngoét...

Doãn Hạ Mạt giật mình thất kinh!

“Tiểu Trừng!”

Hạ Mạt nhào tới, chân tay quýnh quáng lạnh toát, thân người chợt

nóng chợt lạnh, bên tai, những âm thanh rầm rầm khiến cả người cô như
muốn nổ tung ngay lấp tức!

“Tiểu Trừng...”

“... Chị...”

Chầm chậm, như đang ngủ say bị đánh thức, Tiểu Trừng ngạc nhiên

mở to đôi mắt, ánh mắt lúc đầu vẻ như mệt mỏi, cậu ngạc nhiên nhìn Hạ
Mạt rất lâu, đột nhiên ánh mắt chợt hoảng hốt. Doãn Trừng lật đật vùng
dậy, cười hiền hoà hỏi:

“... Chị... chị về rồi à... em đi nấu cơm...”

“Tiểu Trừng, em không khoẻ à?”

Trống ngực đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, Hạ Mạt lo lắng lấy

tay sờ thử lên trán Tiểu Trừng xem thử có nóng không, hình như hơi sốt, lại
thấy môi Tiểu Trừng vừa khô vừa nhợt nhạt, cô lại càng lo hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.