SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 367

yêu anh, nhưng trong lòng cô có lẽ có nhiều thứ khác quan trọng hơn anh,
nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ anh rồi ra đi một cách lặng lẽ...

Tận đáy lòng...

Những ý nghĩ buốt lạnh cứ thế tuôn trào...

Anh chợt nhớ về ngày xa xưa, khi anh còn nhỏ ngồi một mình cô độc

trên chiếc ghế dài trong khu giải trí giữa đêm khuya giá lạnh làm chân tay
anh đông cứng, máu trong người từng giọt từng giọt nhưng chảy đông
cứng... Giá như anh đừng yêu mẹ anh nhiều như thế thì có lẽ khi mẹ anh bỏ
đi, anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn chăng...

“Đới Tây! Đới Tây!”

“Hát bài nữa đi! Đới Tây!”

Những tiếng reo hò vỗ tay tán thưởng rầm rầm trong quán bar Bong

Bóng!

Lạc Hi ủ uê suy tư bỗng nhiên giật mình tỉnh lại!

Đèn cầu xoay tròn chiếu bảy màu sắc, cô ca sĩ đang dứng rên sân khấu

hoá ra không phải cô ấy, bài hát cô ca sĩ vừa hát cũng không phải bài Kim
cương. Nghe những tiếng reo hò trên sân khấu, đột nhiên Lạc Hi lại nhận ra
tại sao mình nhìn thấy cô gái đó thấy quen quen. Đới Tây hình như là ca sĩ
gia nhập Công ty Sun cùng thời với cô ấy, sau đó cô ấy đã dành phần thắng,
Đới Tây tách khỏi công ty, hiện đang là ca sĩ ruột của quán bar Bong Bóng
này.

“... Quen cô ta à?”

Không biết từ lúc nào , đám nhân viên trong đoàn làm phim nãy giờ

ngồi quây quần ở đây đều đã tản đi nhảy hết rồi, còn lại mỗi Thẩm Tường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.