SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 399

viện lấy nửa bước, cũng không thấy chị nghe cuộc điện thoại nào. Nhưng
mà, chị trông ngày một hao mòn, xanh xao, chị thường đứng thẫn thờ bên
cửa sổ, đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm khiến Doãn Trừng sợ hãi.

Là tại anh Lạc Hi sao?

Tại những tin đồn về anh Lạc Hi sao?

Từ hôm nhìn thấy bức ảnh ở trên báo, lần nào Trân Ân tới, Doãn

Trừng cũng hỏi đến chuyện liên quan tới anh Lạc Hi. Trân Ân cũng lén
đem mấy tờ báo đến cho Doãn Trừng đọc. Càng ngày Doãn Trừng càng
thấy lo, chẳng lẽ anh Lạc Hi đã chia tay với chị mình thật sao?

Doãn Hạ Mạt thu ánh mắt bên ngoài cửa sổ về, cô từ từ xoay người lại

nhìn cậu em, toàn thân cô bị bóng đêm che phủ, Doãn Hạ Mạt nhìn Thẩm
Tường, ánh mắt sáng như ánh trăng.

“Hỏi cái đó để làm gì?”

Doãn Trừng ngớ người, ngực đau nhói: “Chị…”

Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nói: “Chị nói rồi, em chỉ cần dưỡng bệnh cho

khỏe đừng nghĩ đến những việc khác.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan đến em.” Cô ngắt lời

Tiểu Trừng. Thấy bình dịch truyền còn non một nửa, Doãn Hạ Mạt nói:
“Em ngủ trước đi, chờ lát bình dịch hết chị đi kêu y tá thay bình khác”.

Doãn Trừng lúng túng nhìn chị: “Chị, chị sao thế?”.

Hai ngày rồi chị nói chuyện với cậu như người xa lạ, khách khí và xa

cách. Rõ ràng chị đang ở ngay bên cậu mà như xa cách vô tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.