SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 398

cô cũng có thể rời xa anh, biến mất ngay trước mắt anh mà chẳng hề mảy
may bận tâm.

Anh đã sai ngay từ đầu rồi.

Không nên yêu cô, không nên để cô chiếm vị trí quan trọng trong lòng

anh. Nếu như không yêu cô, có lẽ anh đã có thể quay người bỏ đi, có thể
thoải mái quan hệ với Thẩm Tường hay với cả những cô gái khác.

Chứ không phải là…

Cô luôn chẳng quan tâm như thế này…

Anh thì anh không thể nào chịu đựng được những chữ “chia tay” trên

mấy tờ báo kia. Anh lo sợ những chữ đó như là lời nguyền làm cho sợi dây
kết nối cuối cùng giữa anh và cô cũng đứt luôn.

Chuông điện thoại di động lại vang lên phá vỡ cái tĩnh mịch trong đêm

khuya.

Nghe tay phóng viên đầu dây bên kia hỏi một hồi, Lạc Hi thở sâu, hạ

giọng nói:

“… Không, tôi và Hạ Mạt không chia tay.”

***

“Chị, chị với anh Lạc Hi… vẫn ổn chứ?”

Đêm khuya, Doãn Trừng ngồi dựa người trên giường bệnh. Cậu nhìn

chị lặng lẽ đứng bên cửa sổ, do dự một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được
nữa cậu mới khẽ hỏi.

Mấy ngày hôm nay chị cậu ở luôn trong bệnh viện, chỉ khi đêm thật

khuya và cậu đã ngủ say chị mới về nhà dọn dẹp, ngoài ra chẳng rời bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.