SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 420

Thần sắc Âu Thần nhìn không rõ là đang phẫn nộ hay đang bi thương.

Âu Thần mím chặt môi, rồi rót thêm một cốc rượu nữa. Âu Thần ngửa cổ,
một hơi nốc cạn, giọng hơi khàn khàn nói: “Thật đúng là một người chị gái
vĩ đại….”

Âu Thần ngừng một chút, chờ cho mình bình tĩnh trở lại, rồi nhìn Hạ

Mạt và nói: “Có điều cô đã đoán sai một điều”.

“…?”

“Tôi chờ cô tới là để nói cho cô biết rằng cho dù cô có dùng cách nào

đi chăng nữa thì tôi cũng không hiến thận cho Doãn Trứng.” Ánh mắt Âu
Thần băng lạnh. “Tôi chờ cô tới chỉ để nói cho cô câu này mà thôi.”

“Tại sao?”

Doãn Hạ Mạt nghe như sấm nổ bên tai. Câu trả lời nằm ngoài dự liệu

khiến cô kinh hãi.

“Là vì…”

Âu Thần lạnh lùng nhéch mép cười, nụ cười chứa đựng sự đắc ý đến

tàn nhẫn.

“Tôi hận cô.”

Toàn thân Doãn Hạ Mạt run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi trùm chặt lấy cô.

Trong thoáng giây Hạ Mạt đột nhiên hiểu ra! Mồ hôi lại túa ra ướt đẫm
sống lưng.

….

Tối hôm đó, sương mù trùm cây anh đào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.