SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 47

Một mùi thơm của cơ thể nhẹ nhàng thấm nhẹ trên người cô.

Đôi mắt cô bắt đầu ươn ướt.

“Có những người đã được đào tạo chuyên nghiệp, học mấy năm sau

mới được diễn. Cũng có những người thì lại lao thẳng vào nghề diễn luôn,
chính vì không có kinh nghiệm nên đương nhiên là gặp khó khăn. Kinh
nghiệm thì có thể tích lũy, có thể học hỏi được, dựa vào sự thông minh và
nhanh nhẹn của em, em nhất định sẽ là một diễn viên tài hoa làm chấn động
cả thế giới.”

“Được rồi!”

Doãn Hạ Mạt nói nhỏ. Cô thừa biết anh muốn an ủi cô, nhưng trong

lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.

“Em cho rằng anh đùa cho em vui à?” Lạc Hi mỉm cười hôn lên mái

tóc dài dày như rong biển của cô. “Em biết không? Em và anh là những
diễn viên trời sinh.”

Cô ngỡ ngàng. Ngẩng đầu nhìn anh.

“Từ nhỏ chúng ta đã sống ở cô nhi viện, hoàn cảnh đó buộc chúng ta

luôn phải ngụy trang cho chính mình, hóa thân vào vai một đứa trẻ ngoan
ngoãn, khéo léo hiểu chuyện để được mọi người yêu thương, như vậy mới
có thể tiếp tục sống được.”

Ngón tay của Lạc Hi vuốt nhẹ lên mái tóc cô.

“Chúng ta đã quen diễn kịch rồi, có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình

chúng ta đã che giấu bản thân chúng ta đi, và cũng chính là vì bản thân,
chúng ta lại mang những bộ mặt khác. Diễn kịch là kế sinh nhai của chúng
ta, đã ăn sâu vào trong xương tủy của chúng ta, nó trở thành một bản năng,
vì sự sinh tồn mà bản năng đó trở lên mãnh liệt mà người khác không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.