SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 150

Từ con đường cái đông đúc người qua lại, Lawrence rẽ vào một con

hẻm và đến trước Thương hội Remelio.

Đây chính là cửa sau của Thương hội Remelio, nơi có diện tích to lớn

thích hợp nhất cho việc nâng dỡ hàng hóa.

Ở những thị trấn lớn như Ruvinheigen, việc bốc dỡ hàng hóa trên xe

ngựa ngay trước sảnh chính của thương hội là minh chứng cho một kẻ
quê mùa. Hành động đó chẳng khác nào lăng nhục thương hội nên những
món hàng bán được cũng sẽ trở nên vô giá trị. Thực tế, rất nhiều nơi
không cho phép xe ngựa của thương nhân đi lại trên con đường có lưu
lượng người qua lại lớn.

Đó là lý do tại sao trên một con hẻm rẽ vào từ đường chính, số ngựa

kéo xe còn nhiều hơn hẳn số người đi trên đường, nhưng Lawrence chợt
cau mày. Chỉ mỗi góc quanh khu vực Thương hội Remelio là yên tĩnh
đến kì lạ.

"Bộ thương hội này do nhà sư điều hành hả?"

"Nếu nhà sư điều hành thì chí ít chúng ta cũng nghe tiếng tụng kinh

chứ. Đằng này chẳng nghe thấy gì cả. Rốt cuộc là sao nhỉ."

Holo đang măm măm khúc bánh mì tròn cho bữa trưa, nhẹ nhàng

tháo chiếc khăn tam giác xuống, dường như định dỏng tai nghe ngóng,
nhưng Lawrence không thong thả đến mức nhờ vả đến phương pháp
chậm chạp ấy. Anh nhảy xuống ghế xà ích, băng qua con đường dốc
dành cho xe ngựa, vào khu vực đỗ xe của thương hội.

Tại Ruvinheigen, nơi những tòa nhà mọc lên dày đặc, san sát nhau và

chật hẹp đến mức người ta kháo nhau một câu bông đùa rằng "những
người nghèo phải ngủ đứng", việc giữ được một bãi đỗ xe ngựa là hết
sức chông gai. Vậy mà bãi đỗ của Thương hội Remelio có thể chứa ít
nhất ba xe ngựa lớn, với không gian rộng rãi có thể dễ dàng chất được
một trăm bao tải lúa mì. Chiếc bàn dùng cho những buổi thương thảo và
tấm bảng tỷ giá hối đoái được đặt trong góc, trên tường có dán tấm da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.