SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 185

"Năm lumione? À, rất tiếc, lúc này cũng là thời điểm khó khăn với

chúng tôi. Gần cuối năm nên giá lúa mì và thịt cũng tăng cao, sang xuân
chúng tôi còn phải gom hàng về kho nữa. Xin thứ lỗi nhưng..."

Mọi người đều phản ứng như nhau, giống như đã thông đồng từ

trước. Đối phương cũng là thương nhân giống như anh, nhạy cảm với
chuyện tiền bạc. Một thương lái bỏ công đến và ngỏ ý vay tiền thương
hội thay vì thương quán của mình, nhưng vì lý do nào mà anh ta không
thể vay tiền của thương quán, chắc hẳn người của thương hội cũng đoán
ra ngay tình trạng khốn khó mà người thương nhân kia đang lâm vào.

Không một ai lại gửi hàng lên một con thuyền sắp chìm cả.

Khi Lawrence cố bám víu, khẩn cầu lấy một lumione duy nhất, họ

làm bộ mặt như thể anh là vật hôi thối bốc mùi nào đó.

Không những không chìa tay giúp đỡ, có nơi còn đuổi Lawrence như

đuổi tà.

Những ai đến mang theo lời đề nghị vay tiền thay vì hàng hóa hay

một cuộc đàm phán kinh doanh bị xem chẳng khác nào kẻ trộm.

Đó là lẽ thường trong thế giới kinh doanh.

"Chúng ta sẽ thử ở nơi tiếp theo."

Câu nói mà Lawrence lặp lại mỗi lần tái hợp với Holo, người đang

đứng chờ bên ngoài biệt thự hoặc thương hội, đã mất hút vào lần thứ
năm.

Vẻ mặt kiên cường và nụ cười trên môi Lawrence đã tắt ngấm vào lần

thứ ba, câu hỏi quan tâm "thế nào rồi?" của Holo đã không còn vang lên
vào lần thứ tư.

Trên đường đi, những cuộc trò chuyện mà họ trao đổi với nhau để tìm

cách kiếm tiền nào khác ngoài cách vay và trả một lần chẳng mấy chốc
cũng héo úa vào lặng im. Vốn dĩ, người thương nhân sử dụng vốn đầu tư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.