SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 2 - Trang 189

Tuy nhiên, món nợ mà anh đang gánh trên vai là trách nhiệm của

chính anh, nên nếu không thể hoàn trả số nợ thì anh cũng chẳng có
quyền được than thở.

Lawrence gục đầu, cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể cạn kiệt

như thể anh vừa dốc sức tưới nước vào sa mạc.

Anh đã hoàn toàn vô vọng.

Chủ hội tiếp lời.

"Tuy nhiên, chuyện hàng hóa rớt giá chẳng ai có thể dự đoán được

ngoài Chúa trời. Thật tàn nhẫn khi đổ lỗi cho cái đầu vì điều đó."

Lawrence bất chợt ngẩng mặt lên. Anh nhìn thấy một tia cứu rỗi

mong manh. Nếu anh có thể vay được một ít ở đây, mọi chuyện sẽ dễ
dàng hơn cho anh để vay ở thương hội tiếp theo. Và kỹ năng như một
thương nhân trong anh sẽ được thừa nhận ở một mức độ nào đó. Nếu anh
hứa sẽ trả lại tiền kèm theo lãi suất trong một khoảng thời gian nhất định,
không chừng anh có thể vớt vát được gì đó.

Anh đinh ninh hi vọng từ trời cao đã giáng xuống trước mắt.

Tuy nhiên, thứ chào đón khi anh ngẩng mặt lên là khuôn mặt như

khinh miệt, như ngán ngẩm của chủ hội.

"Quả thật tôi đã từng nghĩ nếu ngài Lawrence gặp khốn khó, không

thể nào tôi không tương trợ ít nhiều ngay cả khi tôi sức hèn lực mọn.
Ngài đã giúp tôi kiếm được lợi nhuận biết bao nhiêu lần cơ mà. Nhưng,
có thể nói tôi là người thương nhân sống đúng theo lời răn của Chúa, tôi
buộc phải sống để nhìn thấy sự chân thành nơi đối phương."

Lawrence không hiểu chủ hội đang muốn quở trách anh điều gì. Dù

vậy anh vẫn cuống cuồng toan mở miệng biện hộ, nhưng dự định của
anh đã nhanh chóng bị kỹ năng diễn thuyết với tốc độ vượt trội của
người thương nhân chặn đứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.